Tin sock - Tin giật gân

M

Hoa hậu Indonesia phủ nhận vụ lộ ảnh thân mật

Đại diện Indonesia - Elvira Devinamira - gặp phải một scandal chấn động tại quê nhà khi đang dự thi Hoa hậu Hoàn vũ 2015.

Ngày 14.1 vừa qua, báo chí Indonesia được phen ồn ào khi nhận được email có tài khoản Wijayanti Andini chứa ảnh thân mật giữa Chủ tịch Ủy ban chống tham nhũng Indonesia (KPK) Abraham Samad với một người phụ nữ trẻ.


Bức ảnh thân mật của Chủ tịch chống tham nhũng và Hoa hậu Indonesia trong email nặc danh
Cũng trong email này còn gửi kèm thông tin đầy đủ về cô gái và đó chính là Hoa hậu Indonesia 2014 Elvira Devinamira. Hiện tại, nhan sắc này đang đại diện cho đất nước tham dự Hoa hậu Hoàn vũ 2015 đang tổ chức tại Mỹ.
Ngay sau khi bức ảnh nhạy cảm này được phát tán, ông Abraham Samad đã lập tức phủ nhận sự việc và cho rằng mình là nạn nhân. "Đây là một bức ảnh giả mạo. Những tin đồn này cố tình lây lan để hủy hoại tên tuổi và tội phạm hóa tôi", Chủ tịch KPK phát biểu trên MetroTVNews.

Hoa hậu Indonesia phủ nhận vụ lộ ảnh thân mật - 2
Bản thông tin đầy đủ về Elvira Devinamira được đính kèm trong email

Nhiều người cũng ủng hộ cho ông Abraham Samad và không tin vào tính xác thực của bức ảnh. Họ phân tích rằng có người nào đó đã cố ý ghép ảnh và mượn phương tiện truyền thông xã hội để gây bất ổn cho Ủy ban chống tham nhũng. 
Được biết, trước đó, Elvira Devinamira và Abraham Samad đã từng gặp nhau vài lần khi cô trở thành đại sự chống tham nhũng sau lần đăng quang Hoa hậu Indonesia 2014. Nhan sắc này cũng phủ nhận hoàn toàn sự việc và khẳng định hiện tại chỉ muốn tập trung sức lực cho cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ đang tổ chức tại Mỹ.
Hiện vẫn chưa tìm ra tung tích về người đã gửi email nặc danh này.
Hoa hậu Indonesia phủ nhận vụ lộ ảnh thân mật - 3
Hoa hậu Indonesia phủ nhận vụ lộ ảnh thân mật - 4
Elvira Devinamira và Abraham Samad đã từng gặp nhau vài lần khi Elvira trở thành đại sứ chống tham nhũng sau đăng quang Hoa hậu Indonesia 2014
Hoa hậu Indonesia phủ nhận vụ lộ ảnh thân mật - 5
Hiện tại, Elvira Devinamira đang đại diện cho Indonesia tham dự Hoa hậu Hoàn vũ 2015 đang tổ chức tại Mỹ
Hoa hậu Indonesia phủ nhận vụ lộ ảnh thân mật - 6
Hoa hậu Indonesia phủ nhận vụ lộ ảnh thân mật - 7
Hoa hậu Indonesia phủ nhận vụ lộ ảnh thân mật - 8
Vóc dáng nóng bỏng của Elvira Devinamira
Theo Tuệ Mẫn (Teknology, Metro / Dân Việt)

Chuyện tình "đũa lệch" giữa chàng trai da màu và hot girl gây sốt

Chuyện tình "đũa lệch" giữa chàng trai MrBlack Visa và cô gái hot girl Lucy LuvElla đang khiến cư dân mạng xôn xao.


Chuyện tình khó tin giữa hai người có ngoại hình khác xa nhau này khiến nhiều người "ghen tị". MrBlack Visa có ngoại hình không nổi bật với nước da màu còn Lucy LuvElla lại có nước da trắng sứ và gương mặt hot girl xinh xắn như búp bê. Trên trang facebook cá nhân của hai người có rất nhiều ảnh hai người chụp chung rất tình cảm và nhận được nhiều sự chúc mừng của mọi người.
Câu chuyện tình gây bão này đã lan sang Việt Nam khi nhiều hình ảnh của cặp đôi này được đăng tải trên các trang mạng xã hội có lượng người theo dõi lớn. Bức ảnh của hai người đăng tải nhận được hơn 100.000 like, thậm chí ở Việt Nam còn có người sử dụng hình ảnh của hai người làm ảnh đại diện.
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 2
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 3

Những bức ảnh của hai người đăng tải trên các trang mạng xã hội Việt Nam nhận được hàng nghìn lượt like

Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 4

Một Facebook cá nhân dùng hình ảnh của cặp đôi  MrBlack Visa và Lucy LuvElla làm ảnh đại diện
Một số hình ảnh hai người thân mật  trên trang cá nhân của MrBlack Visa và Lucy LuvElla:
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 5
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 6
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 7
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 8
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 9
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 10
Hình ảnh Chuyện tình đũa lệch giữa chàng trai da màu và hot girl  gây sốt số 11
Dã Quỳ (Ảnh FBNV)

Gia sư đẹp trai mây mưa cùng học sinh lớp 9

Sock nghe tin con gái cưng đang học lớp 9 của mình thông báo sẽ lấy chồng với anh chàng gia sư đẹp trai, cha mẹ Linh sock nặng. Chú rể không ai khác là Hiếu, chàng gia sư vẫn kèm Linh học mỗi ngày.

Linh sinh ra trong gia đình trung lưu ở Hà Nội, trong khi Hiếu chỉ là chàng sinh viên nghèo ở một vùng quê cách Hà Nội hơn trăm km. Để có tiền trang trải học hành ở thành phố, ngoài thời gian lên giảng đường, Hiếu đi dạy gia sư. Qua trung tâm gia sư, Hiếu nhận dạy Linh
Ngày đầu tiên đến nhận lớp, Hiếu ngỡ ngàng, choáng váng trước vẻ xinh đẹp, dịu dàng của cô học trò nhỏ. Sau một thời gian tận tụy dạy bảo cô học trò nhỏ, Hiếu cũng nhận ra ánh mắt trìu mến đầy yêu thương của Linh dành cho mình. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, sau hơn một năm dạy kèm, Linh ngỏ lời yêu Hiếu.
Khi nghe học trò ngỏ lời, Hiếu lắc đầu từ chối. Hiếu biết mình cũng có tình cảm với Linh nhưng anh cố kìm lòng. Anh sợ nếu yêu Linh, việc học hành của cô bé sẽ bị ảnh hưởng. Thế nên sau ngày Linh ngỏ lời yêu, Hiếu càng tỏ ra lạnh lùng với cô bé hơn.
Tình cờ một hôm, cha mẹ Linh đi vắng vào buổi tối đúng ngày Hiếu dạy. Vừa bước qua cánh cửa phòng Linh, Hiếu bị cô bé ôm ghì thật chặt. Đơ mất mấy giây, Hiếu vội vàng gạt tay Linh ra khỏi mình. Vừa khóc, cô bé vừa ôm Hiếu chặt hơn. Giọng nghẹn ngào, cô bé cất tiếng: “Thầy ơi, em yêu thầy. Thầy đừng từ chối tình cảm của em nhé”. Và chỉ một giây phút anh gia sư mềm lòng, điều gì đến cuối cùng cũng phải đến…
Ba tháng sau ngày thuộc về nhau, Linh run rẩy nói với Hiếu trong lúc học: “Thầy ơi, em… em có…”, Linh thút thít. Nhìn vẻ mặt ngồ ngộ của Linh, Hiếu cười toáng. Sau phút lấy lại bình tĩnh, Linh nói mình có em bé. Nghe Linh nói, Hiếu giật mình, nụ cười tắt lịm, mặt cắt không còn giọt máu. Ngay ngày hôm sau, cậu vội vã đưa Linh đến bệnh viện. Nghe bác sỹ nói nếu phá thai, có thể sau này cô bé vĩnh viễn mất khả năng làm mẹ, Hiếu sững sờ. Chỉ một lần duy nhất ấy, cậu đã để lại hậu quả khủng khiếp. Sau ba ngày suy nghĩ, Hiếu quyết định lấy Linh làm vợ.
Thế nên, khi nghe Linh thông báo mình sẽ lấy chồng, cha mẹ Linh sốc nặng. Họ không thể hiểu tại sao đứa con gái mình hết mực thương yêu, đang ở tuổi “ô mai”, “ăn chưa no, lo chưa tới” lại nằng nặc đòi lấy chồng.
Vừa nghe Linh nói lí do mình lấy chồng vì “bác sỹ bảo cưới”, cha mẹ Linh choáng váng. Họ không thể tin đứa con bé bỏng của mình lại có thể làm chuyện “động trời” trên. Tác giả của bào thai, không ai khác lại là chàng gia sư hiền hậu, chân chất vẫn ngày ngày đến dạy Linh. Tố cáo Hiếu chẳng đành, họ đành chấp nhận cho Linh lấy chồng khi đang học lớp 9.
Lúc đón dâu, ngoài lời “cha mẹ giao Linh cho con, con hãy yêu thương và chăm sóc nó”, mẹ Linh nói thầm vào tai Hiếu “con có thể đi tù bất cứ khi nào về tội Hiếp dâm trẻ em hoặc hiếp dâm đấy”. Bởi ngày Hiếu “quan hệ” với Linh, cô bé chưa đủ 16 tuổi. Với tội danh này, Hiếu có thể bị phạt tù từ 12 đến 20 năm, chung thân hoặc tử hình

Chê bạn trai nghèo, Hotgirl lên giường với bạn của bạn trai

Hôm ngày 7/9 . Một dòng status tâm sự lên giường với bạn của bạn trai của một thiếu nữ khiên cộng đồng mạng lại một phen dậy sóng vì chủ đề xe tay ga tay số . Tiếp theo đó nữ Facebook có tên Hạ Vũ Thảo Ly đã nhận vô số gạch đá từ mọi người

ảnh chụp màn hình

Nội dung status như sau : “Gửi anh Tuấn, chia tay rồi em mới dám thú nhận trong thời gian quen anh, em đã từng lên giường với anh Hùng bạn anh. Em biết anh rất yêu em, anh làm mọi thứ vì em, anh đi làm cả ngày lẫn đêm chỉ muốn em được ăn sung mặc sướng. Nhiều hôm giữa khuya em bị sốt, anh vội vàng đi mua muốn rồi nấu cháo cho em ăn khiến em cảm động lắm. Anh còn bảo sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để sau này em không phải khổ. Nhưng mà anh ơi, em cần hiện thực chứ ko phải là một lời hứa suông trong tương lai, anh Hùng tuy không đẹp trai bằng anh nhưng điều kiện kinh tế vẫn hơn anh nhiều, anh có biết mỗi lần ngồi sau chiếc xe số của anh đi chơi cùng bạn bè mà người iu của nó toàn tay ga đắt tiền khiến em xấu hổ đến thế nào ko? Thôi cái gì đến cuối cùng cũng đến, chia tay có lẽ là biện pháp tốt nhất. Em biết khi viết ra những dòng này em sẽ bị chửi rất là nhiều, nhưng nói ra khiến em thấy thanh thản cũng như bớt áy náy với anh hơn. Bây giờ anh đã hiểu lý do chia tay rồi chứ. Gửi anh 1 bức ảnh đi nhà nghỉ của em với anh Hùng, hy vọng anh đọc những dòng này và xem bức ảnh này, anh sẽ hận em, biết đâu nhờ thế sau này lại là động lực khiến anh giàu lên. Bái bai anh”

Trước đó cô gái này cũng đã để một status đầy ẩn ý

Chân dung cô gái xinh đẹp

Thiệp cưới độc nhắc khách 'hạn chế giờ giây thun'


Ngày 23/9, trên Facebook cá nhân, chủ tài khoản có nickname An Nhiên đã chia sẻ hình ảnh thiệp cưới của mình với những sáng tạo đầy thú vị. Ngoài hình vẽ, hoạ tiết sinh động, cặp đôi cô dâu chú rể này còn nhắc nhỏ quan khách bên dưới tấm thiệp mời "tránh sử dụng giờ dây thun dưới mọi hình thức", khiến người xem phì cười.


An quyết định in một nửa số thiệp theo phong cách truyền thống, nửa còn lại theo kiểu mới mẻ, phá cách.

"Dù sáng tạo nhưng mình vẫn đặc biệt chú ý câu chữ trên tấm thiệp. Phải làm sao để tấm thiệp mời vừa mang lại niềm vui nhưng vẫn lịch sự, tôn trọng người nhận. Hai vợ chồng đã lường trước phản ứng của người lớn từ phía gia đình hai bên, nên quyết định in một nửa số thiệp theo phong cách truyền thống, nửa còn lại theo kiểu sáng tạo" - An cho biết.
An Nhiên tên thật là Lê Thị An sinh năm 1989. Chồng cô là Hoàng Hải Bun. Cả hai cùng đến từ Quảng Bình nhưng đang sinh sống, làm việc ở Đồng Nai. Sau thời gian yêu nhau, cặp An và Bun quyết định tiến đến hôn nhân. Vốn thích những điều mới mẻ và sáng tạo nên An rủ chồng thiết kết tấm thiệp cưới với phong cách "không đụng hàng". Hải Bun đã đồng ý với đề nghị táo bạo của vợ. Cả hai nhanh chóng lên ý tưởng và đi in.
Thiệp cưới độc nhắc khách 'hạn chế giờ giây thun'
Bên trong tấm thiệp cưới với phong cách trẻ trung.
An tâm sự, cô rất sợ sự phá cách làm phật lòng bạn bè, người thân bởi những cái mới thường ít được số đông đón nhận. Tuy nhiên, để xuyên suốt với phong cách nhí nhảnh từ ảnh cưới đến cách đặt thiệp mời, An vẫn quyết định làm theo ý mình.
Đám cưới của Lê Thị An và Hoàng Hải Bun sẽ được tổ chức ở Đồng Nai vào tháng 11 năm nay. Cặp vợ chồng trẻ hi vọng, những sáng tạo của mình không chỉ mang lại chút niềm vui nho nhỏ cho bạn bè đến dự lễ cưới, mà còn đem đến điều mới mẻ trong cuộc sống hôn nhân sắp tới.
Thiệp cưới độc nhắc khách 'hạn chế giờ giây thun'
Thiệp cưới của cặp đôi Lê Thị An - Hoàng Hải Bun.

Xót xa cặp đôi sắp cưới chia lìa trong vụ xe khách rơi

Dự định sau chuyến đi du lịch Sapa cùng nhau, Trần Anh Tài và Nguyễn Hải My sẽ nên duyên chồng vợ. Thế nhưng, câu chuyện tình của đôi bạn trẻ ấy đã vĩnh viễn dừng lại, vĩnh viễn chia lìa khi chiếc xe khách lao xuống vực. Ai cũng bàng hoàng, đau xót khi biết về câu chuyện tình bi kịch này.
Xót xa cặp đôi sắp cưới chia lìa trong vụ xe khách rơi - 1
Chuyến xe khách định mệnh từ Sapa về Hà Nội đã vĩnh viễn chia lìa cặp đôi Trần Anh Tài và Nguyễn Hải My
Vụ tai nạn xe khách nghiêm trọng xảy ra tại Lào Cai tối ngày 1/9 khiến 12 người tử vong, và 41 hành khách bị thương. Trong số những người đã đi trên chuyến xe định mệnh ấy có đôi bạn trẻ Trần Anh Tài và Nguyễn Hải My. Chỉ còn ít ngày nữa, sau chuyến du lịch này, cả hai sẽ quay trở về và tiến hành kết hôn. Nhưng thật cay đắng, niềm hạnh phúc ấy mãi mãi dở dang, không tròn vẹn khi vụ tai nạn xảy đến. Người bạn trai Trần Anh Tài đã ra đi, hiện tại Nguyễn Hải My cũng bị đa chấn thương, tình trạng vô cùng nguy kịch.
Xót xa cặp đôi sắp cưới chia lìa trong vụ xe khách rơi - 2
Hình ảnh Anh Tài chia sẻ trước khi rời Sa Pa
Xót xa cặp đôi sắp cưới chia lìa trong vụ xe khách rơi - 3
Hiện tại Nguyễn Hải My cũng bị đa chấn thương, tình trạng vô cùng nguy kịch.
Trần Anh Tài (1989) cùng vợ tương lai của mình là Nguyễn Hải My (24 tuổi), trú tại khu tập thể Thanh Xuân Bắc và vài người bạn mua vé tàu hỏa lên Sa Pa du lịch ngày 28/8.  Tuy nhiên, khi trở về, vì tàu hỏa hết vé nên cặp đôi này đã đổi lịch trình, đi xe khách trở về. Trước khi trở về, Anh Tài còn chia sẻ một bức ảnh với lời viết: “Tạm biệt Sapa” Có ai ngờ, đó cũng là lời tạm biệt với cuộc đời của chàng trai trẻ này.
Được biết, Trần Anh Tài (SN 1989, phó ban quân sự phường Cửa Đông, Hà Nội, cấp bậc Thiếu Úy) – người sắp trở thành chú rể. Anh Tài và bạn gái là Nguyễn Hải My (24 tuổi) dự định sẽ làm đám cưới sau chuyến du lịch Sa Pa nhưng điều đó mãi mãi không thể thực hiện được.
Những hình ảnh mà cặp đôi này chia sẻ trên trang cá nhân trong suốt chuyến đi du lịch càng khiến cho mọi người rơi nước mắt vì tiếc thương. Nhiều người đã không khỏi bàng hoàng, bật khóc và chia sẻ sự mất mát này với người thân của hai bạn.
Xót xa cặp đôi sắp cưới chia lìa trong vụ xe khách rơi - 5
Xót xa cặp đôi sắp cưới chia lìa trong vụ xe khách rơi - 6
Những hình ảnh đầy ngọt ngào của cặp đôi này trong chuyến đi Sapa
Xót xa cặp đôi sắp cưới chia lìa trong vụ xe khách rơi - 7
Bình luận bày tỏ đau xót, tiếc thương cho đôi bạn trẻ và gia đình.
Tiểu Bảo (Theo Khám phá)

3 năm cưới, tôi nuôi báo cô vợ

Hiện tại, vợ chồng tôi đã cưới nhau được 3 năm và có một cậu con trai kháu khỉnh. Cuộc sống nhìn chung là tạm ổn dù có những khó khăn không thể nào nói hết thành lời. Tôi yêu vợ, trân trọng vợ nhưng thú thực tôi cũng cảm thấy mệt mỏi khi 3 năm qua vợ hoàn toàn không hỗ trợ tôi được chút nào về mặt kinh tế. Nhất là từ khi có đứa con ra đời, mọi thứ càng đổ dồn lên vai tôi.
Có thể nói vợ tôi là người phụ nữ của gia đình. Cô ấy đảm đang, nấu nướng ngon, tính tình sạch sẽ nên nhà của lúc nào cũng gọn gàng. Cô ấy có ngoại hình xinh xắn, ăn nói dễ nghe… Nhìn chung, tôi không có gì phàn nàn về vợ cả. Duy chỉ có một điều khiến tôi phiền lòng đó là cô ấy không thể nào xin được một công để làm. Bao năm qua, toàn chỉ một mình tôi làm nuôi vợ.
Tôi yêu vợ và không tính toán chuyện thiệt hơn. Suốt những năm tháng cô ấy học đại học, vì tôi ra trường trước nên tôi đâu có tiếc bạn gái. Tiền ăn học của cô ấy tôi cũng lo hết. Sau khi ra trường, ròng rã 3 năm trời cô ấy không xin được việc. Ban đầu chúng tôi tính đợi cô ấy xin công việc xong rồi cưới. Nhưng không hiểu vì cô ấy không có duyên, trình độ chuyên môn kém hay giao tiếp có vấn đề mà ngay cả một công việc lương tháng 2 triệu cô ấy cũng lận đận không tìm được. Lần nào được nhận cô ấy cũng chỉ làm được đúng 2 tuần là nghỉ. Người ta chê cô ấy chậm chạp, không đáp ứng được nhu cầu. Có nơi nhân nhượng nhận thì cô ấy cũng tự xin nghỉ vì tiền nhận được quá ít mà công việc thì nhiều, cô ấy không đáp ứng được.
3 năm cưới, tôi nuôi báo cô vợ - 1
Vợ tôi được cái đảm đang, chăm sóc gia đình tốt nhưng cô ấy không kiếm được một đồng nào kể từ khi cưới tôi đến giờ (Ảnh minh họa)
Cuối cùng thì chúng tôi cưới dù cô ấy chưa xin được công việc. Sau khi cưới, tôi đi làm nuôi vợ còn vợ tôi vẫn tiếp tục đi xin việc. Cô ấy không chịu có con vì muốn tìm được một công việc như ý đã. Thương vợ, tôi cũng đành chiều dù thực lòng muốn có con luôn. Sau khoảng gần 2 năm ngược xuôi, cô ấy vẫn không được nhận vào bất cứ nơi đâu, đến lúc này tôi buộc vợ phải có con vì không thể chờ lâu thêm được nữa.
Vợ tôi ở nhà sinh con, trăm khoản tiền đổ xuống đầu tôi. Có thêm đứa con, cuộc sống càng thêm khó khăn hơn gấp bội. Vợ chồng tôi đi thuê nhà, tôi cũng chỉ là công nhân bình thường nên lương lậu cũng tàm tạm. Tôi phải làm thêm nhiều việc để có tiền chăm sóc cho vợ, con cái. Đã vậy, còn tiền chi tiêu, sinh hoạt, lễ ngãi hai bên gia đình cũng không thể thiếu được.
Tôi mệt mỏi vì vợ không giúp được gì cho gia đình khi cô ấy không thể nào kiếm nổi một công việc mà nuôi thân (Ảnh minh họa)
Đến thời điểm này tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Người khác lấy vợ thì vợ chồng cùng nhau san sẻ khó khăn, còn tôi cứ lai lưng ra làm mà vợ thì mãi không xin được việc. Tôi biết bản thân cô ấy cũng không muốn như vậy nhưng tôi thấy vợ nhiều khi cũng không cố gắng. Cô ấy luôn đòi hỏi vị trí công việc cao hơn so với thực lực mà cô ấy có.
Tôi mệt mỏi quá rồi, nhưng tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này đây? Còn bao nhiêu thứ, bao nhiêu khoản tiền cứ đè nặng lên người tôi, tôi phải giải quyết thế nào khi vợ chỉ ở nhà không có công việc?
(doanhuutuhk@...)
(Theo Khám phá)

Khốn khổ vì chồng chuyên đi lừa người

Kính gửi chị Thanh Bình!!!
Hôm nay em viết thư gửi đến chị với mong muốn được chia sẻ. Thật tình em  đã suy nghĩ rất lâu nhưng hôm nay mới dám viết thư cho chị.
Em đã lấy chồng. Theo em đánh giá thì chồng em là một người thoải mái, dễ chịu (chi tiêu tiền bạc, cách sống, ăn uống….) tất cả mọi chuyện với gia đình. Anh là người vị tha. Dù biết trước đây em đã thất tiết trước khi đến với anh ấy nhưng anh không đoái hoài chuyện đó. Anh không ràng buộc thời gian hay các mối quan hệ trong và ngoài xã hội của em.
Tuy nhiên, hHiện tại công việc của anh không ổn định. Anh lại còn rất thích nhậu nhẹt la cà, không biết lo xa, hàng tháng làm lương 5 triệu nhưng chỉ đưa em có 1 triệu hoặc 1,5 triệu để lo liệu tất cả mọi chuyện trong nhà và con cái. Ngoài ra còn có 1 nhược điểm rất quan trọng đối với em đó là anh ấy thường xuyên ra ngoài xã hội nói dối với mọi người để lừa tiền… Sau đó lấy tiền tiêu xài, nói chung chỉ lừa dưới 5 triệu thôi. Số tiền lừa đảo đó thì cũng mua ít quần áo, đồ chơi cho vợ và con khoảng 1 triệu đồng, còn lại ăn nhậu và tiêu xài cá nhân…
Chồng em là người khá bao dung, anh không chấp nhặt chuyện em đã từng thất tiết trước khi đến với anh (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện vỡ lỡ thì người ta đến nhà kiếm , em cảm thấy xấu hổ vô cùng vì em là công chức nhà nước. Hiện nay chúng em đã ly thân hơn 1 năm mặt dù chúng em đã có 1 con chung 8 tuổi. Sau khi chị nghe những tâm sự của em chị có thể tư vấn cho em nên ly hôn hay không? Xin chị Thanh Bình cho em 1 lời khuyên. (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy hoang mang, không biết có nên ly hôn với người chồng có một thói quen xấu là hay đi lừa gạt người khác để lấy tiền hay không. Hiện tại các em đã ly thân nhưng có lẽ vì đứa con mà em chưa dám đưa ra quyết định có nên chính thức dừng cuộc hôn nhân này hay không?
Thứ nhất, với vai trò là một người chồng, bên cạnh những ưu điểm như em đã nói, có thể nhận thấy trách nhiệm làm chồng, làm cha của anh ấy chưa tròn vẹn. Việc anh ấy chỉ đưa cho vợ một số tiền nhỏ để chi tiêu còn lại giữ cho mình là điều cần phải xem xét lại. Lẽ ra, trước khi ly thân, vấn đề này em cần phải nói chuyện rõ ràng với chồng, cùng lắm nhờ sự khuyên nhủ của gia đình bên nhà chồng trước sự vô tâm, thiếu trách nhiệm của anh ấy.
Khốn khổ vì chồng chuyên đi lừa người - 2
Em có nên ly hôn với người chồng thiếu trách nhiệm và chuyên đi lừa người? (Ảnh minh họa)
Thứ hai, một người đàn ông gọi là “phóng khoáng” nhưng không thể vì thế mà suốt ngày la cà, chơi bời, thậm chí còn lừa tiền để chơi bời như thế được em ạ. Do đó, nếu như lúc này, em vẫn còn tình cảm với chồng. Em cảm nhận được anh ấy có thể thay đổi, muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình, cho con một tổ ấm thì em nên ngồi lại nói chuyện với chồng cho đàng hoàng.
Trước hết em cần nói về những thiếu sót của anh và quan trọng nhất là chuyện anh ấy đi lừa gạt người ta như vậy là không được. Sau đó em hãy cho anh ấy cơ hội để giải thích và hứa không tái phạm. Nếu như anh ấy một là không nhận thức được sai lầm, hai là có nhận thức được nhưng hoàn toàn không chịu thay đổi thì tốt nhất là em nên ly hôn. Một người như vậy không thể dạy con em điều gì hay ho cả. Trước cách sống đó của chồng em, con em sau này sẽ bị ảnh hưởng hơn mà thôi.
Hi vọng em có quyết định sáng suốt cho mình. Chúc em mạnh khỏe!
Chị Thanh Bình (Theo Khám phá)

Yêu vội, lấy sớm, có đau không?

Em à! Đành rằng trên đời này không thiếu thứ tình yêu sét đánh. Nhưng mộng mơ lắm rồi cũng phải trở về thực tại với cuộc sống bộn bề. Yêu vội, lấy sớm, có lúc, em chợt hối hận, chợt nhận ra bản thân đã đánh đổi quá nhiều…
Yêu vội! Liệu đã kịp nhận ra? Liệu đó có thực sự là yêu? Hay là chút cảm xúc rung rinh, chợt đến chợt đi, mong manh như gió thoảng? Để rồi, khi bước vào cuộc sống hôn nhân, giật mình nhìn lại, hình như ta đã lấy nhầm người, hình như đó đâu phải là yêu…
Yêu vội! Có kịp hiểu về nhau? Để mà đồng cảm, sẻ chia và thay đổi vì nhau. Hay để đến lúc dựng xây mái ấm, lại thấy rằng “không hợp”, lại đấu tranh cho “cái tôi” và “lòng tự trọng” của mình?
Lấy sớm! Làm vợ, làm mẹ, đâu chỉ sống cho riêng mình! Em còn trẻ lắm! Em có nhiều đam mê, sở thích! Làm vợ, làm mẹ, em cần làm một người phụ nữ của gia đình. Liệu em có thể bỏ chồng con vi vu đâu đó vài ngày? Làm mẹ, em khó có thể toàn tâm toàn ý cho học hành, công việc. Con em ốm đau, quấy khóc và vô vàn khó khăn chẳng có tên! Nhìn bạn bè cùng trang lứa vẫn vô tư trên giảng đường, hay tụ tập mỗi chiều về, em có chắc sẽ không thèm muốn, sẽ không hối hận?
 Hãy gạt nước mắt để mìm cười, cất nuối tiếc vào tim, để trưởng thành, làm vợ, làm mẹ. (Ảnh minh họa)
Lấy sớm! Em còn quá non nớt để làm dâu, để đối xử khôn khéo giữa bên nội, bên ngoại. Đó sẽ là thử thách không hề dễ dàng! Nếu chồng em không hiểu, em sẽ rơi vào trạng thái tồi tệ vô cùng. Em – có thể sẽ khóc rất nhiều, vì oan ức, vì bất lực, và chả hiểu vì sao!
Yêu sớm, lấy sớm, có đáng không em? Khi tình yêu chưa trọn, khi cảm thông chưa đầy? Khi đam mê, sự nghiệp bị đình trệ, khi sự nuối tiếc dần hiện lên rõ rệt trên đuôi mắt, khóe môi và chiếm trọn suy nghĩ?
Vì thế, em à! Hãy suy nghĩ cho thật kỹ nhé! Khi học hành, sự nghiệp còn dang dở, hãy để đầu óc thật tỉnh táo để chọn lựa và quyết định. Đừng để hôn nhân là gượng ép bởi sự tồn tại của một sinh linh. Đừng để tình yêu bỗng như gió thoảng. Đừng để sau này phải tiếc…
Một khi đã quyết định, thì em à, hãy gạt nước mắt để mìm cười, cất nuối tiếc vào tim, để trưởng thành, làm vợ, làm mẹ. Không có ai sống thay em được đâu! Nếu em có niềm tin, có ước mơ, có cố gắng, rồi sẽ vượt qua. Em đâu muốn sau này nghĩ lại, phải tự hỏi mình “có đáng”, phải không?...
Hà Thanh (Theo Khám phá)

Yêu một người, chửa với một người

Đó là lỗi của tôi, toàn bộ sai lầm là do tôi. Nhưng giờ tôi phải chọn ai đây khi mà cái thai trong bụng không phải là của người đàn ông mà tôi sắp lấy làm chồng?
Tôi 27 tuổi và chuẩn bị lên xe hoa. Tôi được mọi người đánh giá là xinh xắn, ngoan hiền nên rất nhiều người quý. Dù biết tôi sắp lập gia đình nhưng có người vẫn theo đuổi và mong tôi cho họ một cơ hội. Người mà tôi nói đến chính là H, làm cùng cơ quan với tôi và hơn tôi 2 tuổi.

H là một chàng trai chín chắc, trưởng thành và rất đứng đắn. Mặc dù yêu tôi nhưng vì biết tôi có chồng sắp cưới rồi nên anh ấy rất đúng mực. Anh cũng từng nói bao giờ tôi chính thức lấy chồng thì anh sẽ dừng theo đuổi nhưng anh sẽ không bao giờ xen vào giữa hai chúng tôi. Chỉ đơn giản là anh sẽ lặng thầm ở bên cạnh tôi cho tới khi nào tôi hạnh phúc bên chồng anh mới quay đi.
Tôi sắp lấy chồng nhưng thú thực tôi rất trân trọng tình của H. Anh ấy là người đàn ông tốt và xứng đáng được yêu thương. Tiếc là chúng tôi gặp nhau muộn mà thôi. Tôi luôn coi anh ấy như một người bạn, một người anh trai.
Yêu một người, chửa với một người - 1
Chồng sắp cưới nghi ngờ khiến tôi chán nản và ngã vào vòng tay người khác (Ảnh minh họa)
Còn về chồng sắp cưới của tôi. Anh hơn tôi 4 tuổi, chúng tôi cũng yêu nhau được hơn 3 năm rồi. Anh ấy nóng tính, hơi gia trưởng và nhiều khi cũng rất ngang bướng. Nhưng tôi yêu anh bởi tình yêu chân thành mà anh dành cho tôi. Tôi nghĩ ở đời này không ai toàn vẹn cả vì thế tôi bỏ qua những tính xấu của anh để cùng nhau hướng về tương lai.
Tôi và anh có những kỉ niệm đáng nhớ nhưng cũng có không ít lần giận hờn, cãi vã thậm chí là định chia tay chỉ vì tính ương ngạnh của anh. Có đôi lúc tôi cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi anh nhưng sau đó anh ăn năn, hối lỗi, rồi xin tôi bỏ qua, tôi lại mềm lòng.
Gia đình chúng tôi cũng tiến hành làm đám hỏi rồi, mọi việc chỉ còn chờ tới tháng 11 âm lịch này nữa là chúng tôi sẽ cưới. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra êm ả như thế nhưng rồi một vụ cãi nhau không đau đã xảy ra khiến chúng tôi cãi nhau cả tháng trời. Chồng sắp cưới của tôi là người rất ích kỉ. Anh ấy cấm đoán tôi không được giao lưu, tiếp xúc với người khác giới. Tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Chúng tôi đã yêu nhau đủ lâu để anh biết con người tôi thế nào. Tôi không nghĩ càng gần cưới nhau thì anh lại càng đem tư cách của chồng ra để đe nẹt nhau.
Ngày trước khi cãi nhau tôi thường chọn cách im lặng và rồi anh thấy sai thì xin lỗi. Nhưng con người ta không ai có thể chịu nhịn mãi được. Sắp thành vợ chồng của nhau mà anh ấy còn không tin tưởng tôi khiến tôi thất vọng vô cùng. Những lời lẽ nghi ngờ của anh ấy rất khó nghe khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Và rồi, đúng cái hôm chúng tôi cãi nhau khủng khiếp đó, tôi đã tìm đến H.
Yêu một người, chửa với một người - 2
Tôi có thai với H dù người tôi yêu không phải là anh (Ảnh minh họa)
Anh ấy lúc nào cũng điềm tĩnh. Anh lắng nghe tôi chia sẻ và chỉ ra cho tôi thấy là tôi đã hơi nóng tính mặc dù chồng sắp cưới của tôi mới là người sai. Sự dịu dàng, ân cần của H khiến tôi cảm giác được mềm lại, không giống như khi bên chồng sắp cưới của tôi. Ở bên anh ấy, tôi luôn phải trong trạng thái ức chế vì những câu nói cục cằn của anh.
Tôi không hiểu vì tôi sẵn chán chồng chưa cưới hay vì tôi say quá mà không tự chủ được bản thân, đêm hôm đó, tôi đã qua đêm với H – điều mà bao năm nay tôi không bao giờ nghĩ đến. H theo đuổi tôi không phải 1 ngày, 2 ngày mà cũng rất lâu rồi. Tôi không biết vì sao mình lại sa ngã ngay vào lúc này, trước khi tôi cưới không lâu.
Chuyện đó qua đi, H nói tôi hãy coi đó như một lần say thôi, tỉnh rồi thì cần phải sống với cuộc đời thực của mình. Anh ấy cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của tôi nên sẽ giữ bí mật đó. Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó vì… tôi có bầu. Tôi biết chắc đó là con của H. Tôi điện thoại cho H và anh nói sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu tôi muốn cưới. Anh cũng đã chờ đợi điều đó lâu rồi. Tuy nhiên, anh cũng muốn tôi làm một kiểm tra nho nhỏ để chắc rằng đó là con anh.
Tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Lẽ ra niềm vui được làm mẹ phải thiêng liêng lắm nhưng giờ đây nó mang tới cho tôi quá nhiều cảm giác tuyệt vọng. H đòi kiểm tra cũng không thể trách được. Bởi vì ai cũng biết tôi và chồng chưa cưới có quan hệ với nhau rồi. Anh ấy không thể chỉ vì một lần ngủ với tôi để rồi ngay lập tức cưới tôi dù trước đó tôi liên tục từ chối. Tôi không trách H về chuyện đấy. Điều mà tôi lo ngại nhất chính là tôi không biết nên lựa chọn ai để gắn bó cả đời. Từ khi lên giường với H, tôi cảm thấy có lỗi với vô cùng với chồng sắp cưới. Tôi muốn bù đắp cho anh. Nhưng giờ đây tôi có thai thế này thì dám chắc anh ấy sẽ không dễ dàng gì mà chấp nhận. Còn nếu lấy H thì tôi lại chưa yêu, liệu có hạnh phúc không? Tôi phải làm sao đây?
Nguyễn Thùy Linh (Nam Định)

Đừng vay mượn tình yêu của người khác

Tình yêu vốn nằm ở sự đồng điệu trong tâm hồn, sự rung động từ cảm xúc, sự chân thật của trái tim và thêm cả sự cảm thông lẫn chia sẻ, chứ không phải một lần cướp đoạt, vài lần ngã giá, là có thể vững bền.

Người ta vẫn cho rằng, hạnh phúc trong xã hội hiện đại, có nghĩa là phải tự tay nắm lấy, tự tay bắt lấy. Thế rồi, có rất nhiều cô gái, chàng trai, thích cướp đoạt hạnh phúc trên tay người khác, để rồi ung dung bao biện, nếu muốn hạnh phúc, phải cần tranh đấu để giành về.
 
Bạn hạnh phúc, điều đó quan trọng, nhưng đừng vì hạnh phúc của bản thân mình, mà nhẫn tâm đi vay mướn thứ hạnh phúc chẳng thuộc về bạn ấy, từ người khác. Tình yêu vốn nằm ở sự đồng điệu trong tâm hồn, sự rung động từ cảm xúc, sự chân thật của trái tim và thêm cả sự cảm thông lẫn chia sẻ, chứ không phải một lần cướp đoạt, vài lần ngã giá, là có thể vững bền.
 
 
Nhũng sự cướp đoạt tình cảm mạo hiểm ấy, có thể thất bại, có thể thành công, nhưng chắc chắn, trong một vài góc độ nào đấy, kể cả có giành được đi chăng nữa cũng vẫn là kẻ thua cuộc, khi sự tranh chấp ngã ngũ, ngoài việc trở thành kẻ cướp, thì bạn cũng có thể trở thành kẻ mất trắng ngay sau đó. Tin tôi đi, thứ có được từ tay kẻ khác, sẽ chẳng bao giờ thuộc về bạn hoàn toàn, bởi vì nếu bạn cướp được từ ai đó, có nghĩa là người khác cũng sẽ cướp được từ trên tay của bạn thôi.
 
Tất cả những câu chuyện xảy ra xung quanh chúng ta đều rất sòng phẳng. Và dường như cái giá phải trả cho những lần tranh cướp hạnh phúc vẫn luôn đích đáng. Đừng nghĩ rằng có thể sống vui vẻ với những gì mình giành giật được, có chăng chỉ là thỏa mãn lòng hư vinh đồng thời ve vuốt cái tôi quá lớn mà thôi. Bởi vì những người ích kỷ thích giành giật, thường không biết cách yêu thương người khác.
Hãy quên đi những lời trêu chọc “cái gì không phải của mình thì từ từ sẽ là của mình”. Những thứ vốn dĩ là của bạn, đi một vòng rồi sẽ trở về tay bạn, còn những thứ không dành cho bạn, dẫu cho có dày công cất giấu hoặc nâng niu, một ngày nào đó cũng sẽ biệt tăm mà biến mất khỏi cuộc đời bạn mà thôi. Tình yêu cũng vậy, hạnh phúc thì càng như vậy, nếu có thể cướp mà giữ được cả đời, thì e rằng đã không có quá nhiều người phải ân hận và bị tổn thương mãi về sau.
 
Kể cả bạn có yêu người kia thật lòng, thì cũng đừng đưa chân đạp đổ tư cách, mà rồi loay hoay nghĩ phương cách làm thế nào để “tranh” để “cướp” về thành của mình. Đã có những người lún sâu mà không rút ra nổi, đã có những người đã phải ân hận cả đời. Vậy thì cớ sao cứ phải nhòm ngó những thứ vốn không phải là của chúng ta?
 
Chúng ta là những người trẻ độc lập, chúng ta đều có một cá tính riêng biệt và sẵn sàng nỗ lực để đạt được những thứ mình muốn có. Chúng ta tự tin, nhưng đừng vì thế mà nhắm nhầm mục tiêu, để rồi soi trúng vạch đích lại là hạnh phúc của người khác. Có thể phần lớn kết quả sẽ là tất cả mọi người đều phải chia sẻ những tổn thương.
 
Thế nên, đừng vì muốn sở hữu thứ mà mình “muốn”, mà bất chấp cả việc lao vào một lựa chọn sai lầm. Chớ có vì cô đơn mà nhắm mắt chọn bừa, chớ có vì tham lam mà đi đường tắt, chớ có vì si ngốc một vài khoảnh khắc, mà tự thân phải trả cái giá quá đắt về sau.
 
Và này những cô gái, những anh bạn, đang lăm lăm cho rằng sẽ chấp nhận trả giá chỉ để giành cho được tình yêu mình muốn sở hữu. Cũng được thôi, nhưng hãy nhớ rằng, hạnh phúc của mỗi người là cá biệt, đừng vì nhìn thấy người ta hạnh phúc, rồi lại gấp gáp muốn thay thế để tiếp tục hạnh phúc theo kiểu đó.
 
Tất cả những thứ cướp đoạt vốn dĩ sẽ chẳng được bền lâu, thế nên, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện cướp đoạt hạnh phúc từ người khác, vì sự vay mướn “một chiều” đó sẽ chỉ càng khiến bạn trở nên xấu xa, chứ không phải là những bông hoa trong mắt người khác.
 
Theo
Trí Thức Trẻ

Tạm biệt anh, người tình đã cũ!

Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão.

Nhớ về một người đã cũ và một chuyện tình đã xa mà lòng nhâm nhẩm đắng, tim nhâm nhẩm đau thì phiền lòng lắm nhỉ?
 
Thế thì tiễn biệt nhau thôi, vướng bận lòng nhau làm gì thêm nữa?
 
Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão. Yêu thương nhuốm màu kỷ niệm, tôn trọng quá khứ trong nhau là cách để tôn trọng tim mình. Đừng khơi nhớ gợn thương làm gì nữa nhé những trái tim tội nghiệp. Dứt khoát một lần để cơn đau này tắt ngấm, được không?
 
Tình đã cũ nghĩa là chúng ta đã đi về hai hướng riêng biệt. Người thành người dưng, thành người xa lạ. Hãy để người đi không một chút muộn phiền, quay đầu về phía nhau chỉ khiến mắt thêm cay và lòng thêm đắng. Chúng ta đã dũng cảm chia tay nhau, thì hãy chia tay cả những buồn vui trước đó, được không?
 
Có thể vì còn yêu nên lòng còn níu, tim còn yếu mềm thổn thức từng đêm. Nhưng dại khờ đong đầy theo năm tháng cũng cạn kiệt. Vắt sức mình cho nhớ mong cũng khô gầy. Ai rồi cũng sẽ nhận ra chẳng có tình yêu nào là mãi mãi, nhất là tình yêu với một người đã ở xa.
 

Thôi thì người cứ đi và ta vẫn dại khờ cứ ở. Nhưng là ở lại sâu một góc khuất của tim mềm, rồi nương náu vào một vài ngày cong mình thương nhớ. Đuổi nỗi nhớ đi rồi ta cũng cất bước ra đi. Có như thế bước mới nhẹ và tim mới đỏ đầy, với tìm một thương yêu khác tròn vẹn hơn.
 
Thôi thì chào nhau một lần như một nụ cười không vướng bận. Sẽ chẳng còn nước mắt để khóc cho tình đau, chẳng còn nụ cười hờ hững trách vội ai quên lời đã hứa. Tình chết yểu là do tình không muốn lớn, có tim ai nào muốn thế, chỉ là lẽ tự nhiên thôi.
 
Cứ đi về phía trước như thể ngày mai luôn hửng nắng và tim đã gọn gàng bởi những vết xước đã lành da. Gắng gượng lên để thấy rồi nỗi đau nào cũng sẽ trôi xa. Không ngày này thì một ngày nào đó khác. Chỉ là một lần tiễn biệt nhau, thay cho câu cảm ơn hay lời chào. Nhắc nhớ rằng, chúng ta đã từng thuộc về nhau, trong tim nhau, ít nhất một lần của những ngày đã cũ…
 
Theo
Trí Thức Trẻ

Người tình trong bóng tối

Tôi mong được bên em, dù chỉ lặng im thôi cũng được. Để bên cạnh, chở che, quan tâm em, đó cũng là hạnh phúc lớn lao. Quả thật, cũng nhờ hiệu sách ấy, tôi đã được bên em.

1. Dạo gần đây, Long hay lặng im mỗi khi đi bên tôi. Có những lúc, thấy đôi mắt anh chẳng còn hướng về tôi nữa, dù chúng tôi vẫn giữ thói quen đi chơi cùng nhau mỗi dịp cuối tuần. Một lần gần nhất, khi vừa đi ăn xong, chúng tôi gặp bạn anh, anh nở một nụ cười tươi chào đôi bạn trẻ, mà bàn tay đang nắm tay tôi chợt buông ra. Anh giới thiệu, tôi là em gái cùng chỗ làm. Khi bóng hai người đã đi khuất, tôi tự dưng cũng thấy không biết phải nói gì, chỉ thấy có cái gì trống hoác đến hoang hoải trong tim. Anh giải thích, rằng chưa đến lúc công khai chuyện tình cảm của chúng tôi.
 
-Phải chăng em chưa đủ để anh có một lý do chính thức?
 
-Chỉ là anh cần thêm thời gian!
 
-2 năm 4 tháng, chưa đủ  lý do sao? Hay anh vẫn còn nhớ chị ấy? Tôi nghe mình nói, giọng lạc đi. Lần này anh im lặng, tôi cũng không thể tiếp tục, tôi chạy như bay về cuối phố. Tôi hiểu từ nay, chẳng còn muốn bước về phía ấy lần nào nữa. Không có bất cứ liên lạc nào từ phía anh, không một cánh tay níu lấy, những yêu thương giờ chỉ mình tôi cảm nhận. Có lẽ, ngay từ đầu, đã là do tôi quá ảo tưởng về một hạnh phúc vốn dĩ rất mỏng manh.
 
Những ngày xa anh, tôi dần trở nên im lặng, im lặng với cả chính bản thân mình. Lặng lẽ đến câm lặng. Tôi còn biết nói gì, khi yêu thương của mình không còn bên mình nữa. Anh, có khi nào anh biết tới cảm nhận của người con gái đang yêu anh tới thắt lòng?

 
Tôi vẫn đi làm, ôm đồm tất cả các kế hoạch, miễn là không còn thời gian để nhớ về anh. Dần dần, tôi không còn những buổi tối dạo quanh thành phố, không còn cả những ngày chủ nhật thảnh thơi, tôi chỉ còn mớ công việc và máy tính làm bạn. Công việc giải quyết những con số, các kế hoạch sắp tới của công ty, nên thành ra, những giao tiếp cần thiết cũng chỉ qua email hoặc vài câu cảm ơn khô khốc. Đôi lúc, khi tan làm muộn, tôi ngước nhìn tòa nhà cao tốc mình vừa bước ra, chỉ thấy một bóng tối âm thầm, cô độc.
 
Tôi thấy mệt mỏi và trống rỗng, khi không biết mọi thứ trôi về đâu. Một lần, tôi phát hiện ra hiệu sách nhỏ gần nhà trọ mình, tôi rẽ vào, điều đặc biệt hơn là trong ngách cuối cùng của gian sách, có 2 chiếc bàn bé, ghế trắng tinh, chị chủ quán sắp xếp cho những khách muốn ngồi lại đó đọc. Vậy là, tôi có thêm một nơi để giấu những nỗi buồn. Tôi cố nặn một nụ cười tươi chào chị, rồi lại lặng lẽ bên trang sách. Có như vậy, sẽ không còn ai quan tâm tại sao tôi trở nên ít nói như vậy, là vì tôi đang đọc sách!!!! Tôi sợ những lời hỏi han và quan tâm, dù gì cũng lại quay về việc tại sao lâu rồi không thấy  chúng tôi đi cạnh nhau, rồi chốt lại là vì sao chia tay nhau.
 
Từ đó, tôi chăm ghé vào hiệu sách, thường xuyên.  Đôi khi chỉ lặng lẽ khóc một mình, bởi tôi nghĩ những chồng sách cao ngất sẽ không ai thấy tôi đang khóc, hoặc có nhìn thấy cũng chỉ nghĩ tôi đang khóc cho nhân vật trong truyện mà thôi. Ra về, tôi đưa chị chủ quán nhỏ một hộp bánh lớn, nói rằng vì tới đây thường xuyên mà ít mua sách, nên tôi mong chị có thể nhận. Chị cười hiền nói không nhất thiết như vậy, vì có tôi, hai cái bàn nhỏ cũng trở nên hữu dụng hơn. Đó cũng là niềm vui cho chị. Tôi cũng cười theo cách nghĩ của chị. Đã mấy cái chủ nhật nữa trôi qua, tôi làm bạn với quán nhỏ này mỗi khi tan làm, hoặc có những lúc, đi lặng lẽ dọc kệ sách, mong tìm lại một điều gì đó.
 
Hôm nay, tôi chọn cuốn “Buồn như thể muốn tan ra”. Đôi lúc, những trang viết làm tôi nhớ lại những ngày xưa bên Long, đã có lúc, nụ cười ấy dành cho mình, ánh mắt ấy cũng chỉ hướng về mình…..
 
-Tôi có thể ngồi đây được chứ? Một giọng nói lạ cất lên. Tôi ngước đôi mắt ừng ựng chỉ trực trào ra, rồi gật đầu. Cảm xúc trong tôi còn đang hỗn loạn không đủ sức để nói vài lý do rằng anh ta không nên ngồi đây. Tôi và người đối diện ngồi bên trang sách rất lâu. Cho tới khi tôi đứng dậy, người kia cũng không hề nói thêm một câu nào nữa. Đôi lúc, tôi có ngước nhìn anh ta, cái vẻ trầm ngâm, lãng đãng khiến người khác không thể không chú ý. Bước ra ngoài, trời đã về đêm tĩnh mịch vô cùng. Tôi khẽ thu mình trong cái áo khoác mỏng, rồi bước về phía phòng trọ. Có tiếng bước chân theo sau, là anh ta.
 
-Cùng đường đó cô. Anh ta lên tiếng trước.
 
Tôi gật đầu, chẳng buồn nói thêm lời nào nữa. Rồi khi tôi rẽ vào khu nhà trọ của mình, thì hẳn anh cũng đã vào nhà từ cách đó mấy ngõ nhỏ.
 
 
2. Tôi vẫn tiếp tục với chuỗi ngày làm việc trên công ty, và tối tối rẽ vào hiệu sách nhỏ ấy. Dạo gần đây, chị chủ quán nói có thêm dịch vụ nước uống và bánh ngọt. Tôi không rõ chị thu được bao nhiêu từ hiệu sách bé tí tẹo này, nhưng cũng thấy vui vui nhè nhẹ, vì nó gần như là một hiệu sách trong mơ vậy. Nếu là trước kia, hẳn tôi sẽ rủ Long đi cùng. Tôi lắc đầu, xóa đi cái ý nghĩ liên quan tới Long, tiếp tục trang sách của mình. Có một mẩu giấy từ bàn bên cạnh: “Tôi sang ngồi bên đó được chứ?”. Lại là người hôm trước, đang ngồi ở chiếc bàn bên kia. Tôi định bụng sẽ không trả lời, không hiểu từ đâu, lại lấy giấy ra viết lại: “Chỉ cần im lặng”, ý là anh ta có thể sang ngồi, miễn là im lặng với quyển sách của mình. Vậy mà anh ta tuyệt nhiên không nói thêm lời nào thật. Cuối buổi, một mẩu giấy nữa chuyển tới: “Tôi là Khang - mình đọc sách chung bàn nhé. Tất nhiên sẽ im lặng” kèm theo 1 icon mặt cười. Bất giác tôi cũng cười theo, có lẽ lâu rồi, tôi chưa được cười một cách thoải mái vậy. Từ đó, bàn tôi đọc luôn có một người đối diện, chỉ lặng im, không nói gì.
 
Chủ nhật tuần trước, Khang chuyển mẩu giấy tới, mời tôi đi dạo công viên gần đó sau khi đọc sách, câu cuối vẫn là dòng chữ: “Sẽ im lặng”. Không hiểu sao, tôi cảm nhận được sự tin cậy chân thành từ nơi anh, nhất là câu hứa ấy. Không dưng, có một người mời bạn đi chơi cùng, chỉ để im lặng đúng không. Và tôi đồng ý, Khang cũng lặng lẽ đi bên tôi, tuyệt nhiên chỉ lặng yên. Và quả là kỳ lạ, tự dưng, tôi muốn nói ra những điều đã từ rất lâu chẳng thể chia sẻ cùng ai, với người lạ này.
 
-Có một khoảng trống rất khó lấp đầy, sau khi một người rời xa Tú. Khang thoảng chút bất ngờ, rồi quay lại nơi tôi.
 
-Có thể ban đầu sẽ rất khó khăn…
 
-Trống trải, và hoang hoải lắm!
 
-Nhưng rồi sẽ qua cả thôi. Nhà phải mở cửa, người nên mở lòng, Tú ạ! 

Khang chỉ nói có thế, nhưng tôi thấy ấm áp và nhẹ nhõm biết nhường nào. Nếu có một người đi bên cạnh mình, và chỉ để lặng lẽ cùng mình với những nỗi buồn, quả thật không dễ dàng. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau như thế, đó là lần đầu tiên. Những lần sau này, dù tôi không còn nói nhiều như trước nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ấm áp từ phía người đang im lặng ở đối diện. Tôi rút bớt mớ công việc trên công ty, cũng nói chuyện với đồng nghiệp nhiều hơn, không khí làm việc đã dãn ra, tươi vui nhè nhẹ. Tan làm, tôi vẫn ghé qua hiệu sách nhỏ, giờ đây, luôn có một phần bánh ngọt và ly trà trên bàn chỗ tôi ngồi. Người đối diện nở một nụ cười thay lời chào, và tôi cũng thế. Tôi lựa chọn nhiều đầu sách khác nhau để đọc hơn, chứ không chăm chăm tìm nguyên tên của tác giả mình thích nữa. Những trang sách mở ra nhiều niềm vui hơn, hay niềm vui tới từ người lặng im phía bên kia trên chiếc bàn nhỏ.
 
 
Hôm nay, trên đường đi ăn trưa, tôi bất chợt gặp lại Long, anh đi cùng người lạ quen thuộc - là chị ấy. Nhìn hai người chung lối đi, ánh nhìn dịu dàng ấy, tôi lại bị trôi tuột về những ký ức đớn đau. Ngay từ đầu, tại tôi tự nguyện làm chỗ trống những ngày anh chị xa nhau. Dù thời gian ấy cũng khá dài, đủ để một người con gái chấp nhận tự vẽ ra một cái kết êm đẹp, nhưng người ta đã nói: những gì không thuộc về mình, vốn dĩ cố gắng cũng là điều không thể.
 
Dẫu biết là vậy, nhưng suốt buổi hôm đó, tôi vẫn không sao nở nổi một nụ cười. Dẫu sao, khoảng thời gian hai năm dài, tôi cũng đã dành cho anh rất nhiều, có thể, cũng đã quên đi bản thân mình với ngần ấy yêu thương đến từ một phía. Từ khoảnh khắc ấy, tôi thực lòng không muốn sống ở thành phố này thêm bất kỳ phút giây nào nữa. Làm sao có thể quên một người, khi mà người ta cùng sống với những niềm nhớ nức nở, dưới cùng một bầu trời, trong cùng những con phố nhỏ xíu chật nêm những ký ức. Long, là anh hay tại tôi đã quá mơ hồ? Hà Nội đông đúc là thế, mà sao, hoài chạm vào những điều thân quen, đau nhói tới tê lòng. Một mình ôm nhớ thương về người cũ đau đớn biết bao.
 
-Em buồn chuyện chi? 

Mẩu giấy được chuyển tới lúc tôi và Khang ngồi đối hiện nhau trong hiệu sách. Có thể, ánh nhìn của tôi đã tố rõ bản thân chông chênh, chới với tới mức nào. Khang quay sang nhìn thật sâu vào mắt tôi. Đôi bàn tay anh nắm nhẹ lấy tay tôi, nhẹ nhàng, nhưng đủ sức kéo tôi khỏi mớ hỗn độn vừa rồi. Lần này, Khang không ngồi đối diện với tôi nữa, mà kéo ghế để tôi ngồi gần lại bên cạnh anh. Chúng tôi không nói gì, lại lặng im. Tôi cứ thế gục đầu vào Khang mà khóc, bao nức nở cứ tuôn ra. Cảm giác khóc được một cách ngon lành cũng thật là tốt. Ít ra không phải cố tỏ ra mạnh mẽ quá chừng.
 
-Anh có thể bên em được chứ? Dù chỉ im lặng thôi cũng được. 

Khang lên tiếng. Giây phút ấy, tôi hiểu rằng mình được chở che và bao bọc, bởi đôi bàn tay ấm áp không ngừng vỗ về bên vai. Bình yên, đôi lúc chỉ đơn giản có thế. Ai cũng phải đi tìm một nửa của mình rất lâu cho tới khi tìm đúng người ấy, chỉ mình người ấy mà thôi. Hẳn là vậy, và cũng nên cảm ơn Long, để tôi nhận ra, mình nên đi tìm một đôi vòng tay khác, một ánh mắt khác, một nhịp đập khác thực sự thuộc về mình.
 
Giờ đây, tôi chỉ muốn như thế, ngồi lặng yên bên Khang, có thể hai đứa không nói gì cả, nhưng đơn giản để thấy tim mình bình tâm lại. Chuyện của tôi và Long, tự mình tôi đã vẽ ra những ảo ảnh, giờ có lẽ, cũng nên kết thúc những tình cảm mù mờ ấy. Khang nói, dù thế nào, thì tôi cũng nên để bản thân bình tâm thêm một khoảng thời gian nữa, khi đã thấy thực sự ổn hơn, sẽ có những điều khác nên được bắt đầu. Anh nói, khi đó anh sẽ chờ tôi, bên những niềm vui mới. Khang rời thành phố ít lâu sau đó, còn tôi cũng không tới nhà sách, đúng, tôi cần có một khoảng thời gian thực sự chỉ nghe tiếng trái tim mình muốn gì.
 
3.
 
-Anh về Hà Nội rồi Tú ơi!
 
Tiếng Khang làm tôi trở về với thực tại. Gian sách nhỏ bừng sáng những niềm vui. Tôi bước về phía ấy nơi có một người thực sự dành cho mình. Chúng tôi nhìn thấy nhau, và lại im lặng không nói gì sau ngần ấy thời gian. Chỉ lặng im. Cho tới khi, Khang kéo tôi vào lòng, siết nhẹ:
 
-Anh sẽ không về thành phố này nữa.
 
Tôi ngước nhìn Khang. Vẫn đôi mắt sâu ấy, lại một lần nữa, muốn rời xa thành phố này, như trước kia đã từng. Khoảnh khắc ấy giúp tôi nhận ra, thực lòng, Khang đã in một phần sâu đậm trong trái tim từng ôm tổn thương nơi tôi.
 
Tôi không nói gì, nước mắt chảy dọc hàng mi.
 
Lại một cái ôm chặt nữa.
 
-Tú đi cùng anh nhé. Những ngày tháng vừa rồi, anh hiểu, anh không muốn chờ đợi và lo lắng mãi cho một người ở xa.
 
Tôi nhìn lại bản thân mình, đúng là những ngày vừa rồi, tôi chỉ muốn chạy đi tìm Khang, tìm người im lặng ân cần ấy. Người đã lặng lẽ đi bên tôi suốt chiều dài tôi ôm những nỗi buồn không ngừng hiện hữu. Người cho tôi thấu niềm vui của sự bình yên trong tận sâu thẳm tâm hồn. Người cho tôi thấy nhớ thương thực sự sau rất nhiều thời gian. Hiệu sách nhỏ chào đón chúng tôi lần cuối. Hai người đối diện nhìn nhau, ánh mắt cười không dứt. Sẽ là những ngày tháng mới, rất mới. Chị chủ quán tặng chúng tôi hai cái thiệp nhỏ, dặn sau này rời khỏi đây hãy mở ra đọc. Tôi cười, ôm chị thay lời tạm biệt. Chị chúc tôi và Khang hạnh phúc, tôi hơi bất ngờ, vì chị thuộc tên của cả hai. Khang chỉ mỉm cười.
 
Trên chuyến tàu rời Hà Nội
 
Thành phố này, sẽ không còn là tháng năm chờ đợi nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến thật nhiều miền đất khác. Ở nơi ấy, chỉ có những niềm vui của cả hai. Cũng có thể trong một quán cafe  phố núi nào đó, có hai người lặng lẽ ngắm nhìn phố xá, hoặc chăng trên những triền đồi cao, ở những nơi phố biển mặn mỏi, nơi chúng tôi sẽ đến sau này không có nhiều lời tâm sự thở than, nhưng tôi biết, sẽ có một người sẵn sàng lặng im dõi theo mình, mãi mãi. Nghĩ đến đó thôi, tim cũng đủ ấm rồi. Dựa vào vai Khang, tôi thầm cám ơn cuộc sống, đã mang anh đến bên tôi - người tình lặng lẽ, dịu êm không ngờ!
 
Từ một thành phố khác, gửi lại Hà Nội những nức nở không tên. Gửi lại hiệu sách nhỏ lời chào tạm biệt. Khang lặng lẽ bước sau cô gái nhỏ nhắn thương yêu của mình và nhớ về ngày xưa. Những lúc tan làm, anh hay rẽ qua hiệu sách nhỏ - tình yêu lớn nhất đời của chị gái họ của mình. Chị bảo, đó là hạnh phúc vô bờ bến của chị, dù nó chẳng mang lại lợi ích kinh tế nhiều như bố mẹ và bạn bè chị vẫn mong. Và đúng thế thật, nhưng cũng từ đó, anh bắt gặp ánh nhìn buồn bã của em bên trang sách. Tôi chú ý tới em, ngay cả khi em đã bước ra bên ngoài cửa hiệu nhỏ.
 
Từ phía em, tôi thấy sự lặng lẽ với chính bản thân mình, mà quên cả thế giới xung quanh, không màng tới có người dõi theo em từng ngày. Chị bảo, em thường xuyên như thế, cô đơn và lặng lẽ. Tôi đã không thể dừng sự chú ý và cả tình cảm quan tâm của mình cho em. Tôi mong được bên em, dù chỉ lặng im thôi cũng được. Để bên cạnh, chở che, quan tâm em, đó cũng là hạnh phúc lớn lao. Quả thật, cũng nhờ hiệu sách ấy, tôi đã được bên em. Giờ đây, tôi có thể chắc chắn, quyết định mở hiệu sách với việc dành cả tình yêu cho chúng nơi chị gái mình là đúng đắn.
 
Từ phía xa, Tú lí lắc cười, chạy lại níu lấy tay anh.
 
-Em đọc tấm thiệp rồi. Ngay từ đầu, chị ấy đã là thần Cupid của em. 

Ánh nắng chiều trải dài trên bóng hai người. Hoàng hôn mang về những thảm sáng dịu ngọt, và ngày mai bình minh sẽ vô cùng rực rỡ.

 - Đinh Thanh Tú

Tuổi 20, có ai đó nói rằng cô đơn...

Cảm giác lạc lõng và sợ hãi giữa chốn đông người cũng không còn tồn tại lâu hơn được nữa. Một thứ gì đó mới mẻ đến với em, đến với tâm hồn non trẻ tuổi 20. Mọi kỷ niệm về anh, em để dành và cất giữ.

“ Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc
Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi …”
 
 Con người thường sợ cô đơn. Nhưng khi đã quá quen với nó, em lại sợ ồn ào, sợ chốn đông người mà chẳng có lấy một người quen. Em gói mọi cảm xúc của mình vào hai từ “cô độc”.
 
 Là những ngày vắng anh, cuộc sống của tuổi 20 rẽ sang một con đường mới, một con đường chỉ đi mà chẳng biết sẽ dừng chân ở điểm nào. Những chiều lang thang một mình với xe bus, quen với cảnh chen chúc trên xe, nhìn ngó phố phường tấp nập những toàn người là người, toàn xe là xe, em thấy lòng bỗng an nhiên lạ kì. Có phải do nỗi nhớ anh hôm nay đã khác nỗi nhớ anh hôm qua, con đường em đi hôm nay khác với con đường hôm qua em tới?
 
 Cô gái tuổi 20 anh từng biết, hay cười và hay buồn. Cô gái ấy bây giờ cũng vậy, chỉ khác là đã dám bước đi một mình. “ Cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ” . Em chẳng muốn phí hoài tuổi trẻ của mình nơi căn phòng nhỏ bé xinh xắn, em cũng chẳng muốn tiêu tốn thời gian của mình vào việc nhớ anh, hoặc nhớ nhà, hoặc nhớ một điều gì xa xôi lắm. Em đã biết bắt những chuyến xe, đi thật xa, rồi lại quay về khi trời đã quá tối, nhìn ngắm thứ ánh sáng lung linh nơi các shop, nơi phố phường, nơi đèn đường, nhìn ngắm bóng dáng hao gầy của một cô bán bánh mỳ nào đó, hay đơn giản là bà cụ bán rong mời chào mua một phong kẹo nơi điểm dừng xe bus. Có người bảo, đó toàn là lừa đảo. Con người ta thường có xu hướng ích kỷ và đa nghi. Nhưng nếu cứ ích kỷ và đa nghi mãi như thế, liệu rằng có tìm được hạnh phúc?
 
 
 Em đa nghi tình cảm mà em dành cho anh, không rõ là yêu, là thương hay chỉ đơn thuần là quý mến? Em ích kỷ giấu anh sự chờ đợi của bản thân – chờ đợi một người đã bước ngang qua đời em để rồi xa mãi, để rồi em chỉ biết ngóng trông. Tình cảm giống như một vòng tròn, và chúng ta là những điểm A, B, C nào đấy trên đó, cách xa nhau một khoảng và cứ đuổi theo nhau mãi. Em quen dần với việc có anh ở bên, có anh chăm sóc, có anh lo lắng, để rồi tự đánh mất sự mạnh mẽ của chính mình. Cứ như thế, em dựa cả vào anh .
 Quyết định rời xa anh là điều em đã đắn đo từ lâu lắm. Em không thể bé bỏng như thế này mãi được. Em phải lớn lên, phải trưởng thành, dẫu giờ đã là một cô gái 20. Một cô gái 20 thì phải biết tự lập đúng không anh?
 
 
 Bây giờ, em chỉ còn một mình, và mọi thứ đang dần thay đổi theo một hướng tích cực nào đó. Em không còn sợ tiếng của những chú mèo trên mái tôn ngoài cửa sổ mỗi đêm mất ngủ, cũng không còn sợ những âm thanh bất thường giữa không gian vắng lặng. Em đã biết tự lo cho chính mình, tự bước chân ra đường và đến những nơi cần đến, chẳng nhờ ai đón đưa. Cảm giác lạc lõng và sợ hãi giữa chốn đông người cũng không còn tồn tại lâu hơn được nữa. Một thứ gì đó mới mẻ đến với em, đến với tâm hồn non trẻ tuổi 20. Mọi kỷ niệm về anh, em để dành và cất giữ.
 
 Năm đó, có một chàng trai muốn ở lại thành phố này vì em. Năm đó, có một chàng trai rời nơi đây cũng chỉ bởi vì em. Em xin lỗi, nhưng em tin quyết định của mình là đúng, em không muốn nơi ngực trái thêm một lần nào phải thổn thức, phải đa nghi và ích kỷ. Em cần an nhiên, cho dù là sự an nhiên trong cô độc.
 
Thành phố à, có cần sự chở che
Có cố níu những tâm hồn đi lạc ?
Thanh Thúy