Tin sock - Tin giật gân

M

Chồng đồng tính, tôi bị bố chồng phá trinh đêm tân hôn

Tôi quỳ xuống, xin lỗi chồng tôi. Đêm đó cả hai chúng tôi cùng khóc. Chồng tôi nói, anh ấy biết tôi đã có thai.


Hôm qua ông ấy đã bị bắt rồi. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã xảy ra như vậy. Tôi nghĩ, sớm hay muộn thôi. Tôi rối bời vì không biết mình sẽ làm gì trước tiên. Tôi ngồi ghi chuyện đời mình trên trang giấy.
Tôi về làm dâu trong gia đình này đã gần mười năm. Thực sự tôi là một đứa con gái được gán nợ. Gia đình tôi khi ấy tan nát vì mẹ tôi chơi hụi, xong nợ cả mấy tỷ đồng, phải bỏ trốn vào Nam. Bố tôi cùng quẫn tính tự tử.
Lúc đó ông ấy vô tình đi qua khu nhà tôi, ghé chơi. Ông ấy gọi bố tôi lên Hà Nội. Sau một tuần ở Hà Nội về, bố tôi thành người khác. Ông nói tôi phải giúp gia đình thoát vận hạn này. Tôi phải lấy chồng. Chồng tôi là con trai ông ấy, một thanh niên ba chục tuổi, đang làm kỹ sư và chủ một công ty xây dựng.
Bố tôi nói gia đình người ta quyền thế, giàu có, tôi không cần làm gì mà cũng hưởng thái bình. Đời như vậy là may mắn. Tôi có xem qua tấm hình chân dung anh thanh niên, thấy anh ấy khá đẹp trai. Tôi nghĩ vậy cũng tốt. Trước giờ tôi mơ ước lấy một người đẹp trai như bố tôi, vì tôi không thích người xấu. Cái tính này nó hại tôi về sau đó. Nhưng khi ấy tôi thấy cũng được, 18 tuổi tôi đã biết gì đâu, vừa thi xong cấp ba, lơ ngơ như con gà toi.

Bố tôi nói gia đình người ta quyền thế, giàu có, tôi không cần làm gì mà cũng hưởng thái bình. (ảnh minh họa)
Đám cưới được tiến hành sau đó một tháng. Mọi thủ tục rất nhanh gọn. Chồng tôi là một người chu đáo, nhẹ nhàng. Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình như vậy cũng được rồi. Chứ bao nhiêu cô kiếm chồng mà toàn gặp thứ trời ơi.
Nhưng mọi chuyện bẽ bàng diễn ra ngay trong đêm tân hôn.
Tôi thấy chồng tôi biến mất, nên đi tìm khắp các tầng lầu. Tôi bất ngờ thấy chồng tôi đang hôn đắm đuối chàng phù rể của anh ấy. Họ giật mình khi thấy tôi chết trân ở đó. Buông nhau ra, chồng tôi bình tĩnh nói: Anh muốn nói chuyện với em! Tôi sững sờ không thốt nên lời. Hóa ra chàng phù rể đó chính là bồ của chồng tôi từ lâu. Và đám cưới này như một thủ tục để cho hình ảnh gia đình chồng tôi hoàn hảo. Và tôi hiểu, vì sao một thanh niên đẹp đẽ hào nhoáng giỏi giang, con một gia đình giàu có lại chấp nhận cưới một cô gái quê không cần tìm hiểu.
Chồng tôi đêm đó nằm trên giường, khóc như mưa gió, tâm sự với tôi mọi điều. Anh không hề muốn làm chuyện này. Nhưng khi biết anh là người đồng tính thì mẹ anh không chịu nổi, đã liều thân quyên sinh. Còn bố anh như hóa điên, nhiều lần trói anh vào bàn thờ đánh không tiếc tay. Nhưng anh không chối bỏ được thân phận mình. Bố anh liền nghĩ cách kiếm cho anh một cô vợ và làm đám cưới thật rình rang để thiên hạ khỏi ồn ào.
Tôi không giận chồng tôi nhiều. Tôi giận ông trời sao nỡ gieo trò tréo ngoe vào đời tôi. Tôi chỉ có một thời con gái.
Tôi lấy chồng, nhưng vẫn còn trinh…
Mọi chuyện cũng không yên ả được lâu. Chồng tôi quyết định cho tôi đi làm giúp anh ấy ở công ty, một chân thư ký sai vặt. Không hiểu sao tôi lại không hận chồng, tôi thấy thương anh ấy nhiều hơn. Âu cũng là số phận tôi. Nhiều khi tôi còn đùa với anh, lỡ mà có người yêu em và em yêu lại, anh có giết em không? Anh ấy thần người ra, rồi ôm tôi vào lòng. Anh ấy nói, anh làm khổ em rồi, nên em làm gì cũng được. Chỉ cần biết là anh sẽ luôn đối xử tốt với em, để bù đắp cho em. Anh ấy nói vậy khiến tôi không nỡ làm anh mất mặt. Tôi trân trọng thái độ đó, dù lắm khi tôi nằm khóc vò võ, đàn bà có chồng mà hờ hững như không thì ai chẳng buồn.
Đêm đó chồng tôi không về. Nghe chàng phù rể của anh gọi điện thì biết họ đi tiếp khách hàng Nhật Bản sau đó đi hát karaoke và còn đi bar nữa, nên chồng tôi say xỉn. “Để nó ở nhà anh cho đỡ khổ em” – chàng phù rể nói. Bố chồng tôi cũng đi nhậu ở đâu đó về. Ông như một con gấu, tóc bạc trắng, cái bụng phệ và chiếc cặp táp to bành. Nhìn ông quá chật chội với bộ áo vest. Tôi chạy ra mở cửa vì không muốn gọi bà giúp việc lúc lh sáng. Bố chồng tôi nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt có gì đó lạ lẫm ngạc nhiên. Tôi dìu ông vào phòng. Và cuối cùng, ông đã không nói một lời.
Ông chiếm đoạt đời con gái của tôi.
Tôi không biết phải nói làm sao trong đêm đầu tiên đó. Tôi đau đớn, sợ hãi, cảm giác tội lỗi nhưng cũng có những cảm giác lạ lẫm rung động. Tôi bị ám ảnh suốt một tuần. Mỗi khi nhìn thấy bố chồng là tôi muốn bỏ chạy. Tôi không muốn kể với chồng tôi. Tôi cũng không biết nói sao về bản thân mình nữa.
Và những lần sau đó, tôi đã chấp nhận bố chồng tôi như một thói quen.
Mọi chuyện lẽ ra sẽ êm đẹp. Cho đến khi tôi nhận ra mình đã có bầu. (ảnh minh họa)
Tôi biết khi tôi nói ra sự thật này tôi sẽ bị “ném đá” rất nhiều. Nhưng sự thực là những lần sau đó tôi có cảm xúc và tôi thỏa mãn khi quan hệ với người đàn ông đó. Nó không còn là cảm giác bị cưỡng hiếp. Mà nó thành một sự thỏa mãn nhục dục giữa người đàn ông và người đàn bà, điều mà chồng tôi không làm được.
Mọi chuyện lẽ ra sẽ êm đẹp. Cho đến khi tôi nhận ra mình đã có bầu.
Chồng tôi là một người đồng tính, nhưng anh có trách nhiệm với gia đình. Anh đã tâm sự với tôi rất nhiều, như hai người bạn gái. Anh cũng chia sẻ với tôi những khó khăn trong làm ăn. Làm ăn lớn như bố chồng tôi thì nợ nần càng lớn. Như anh là cố duy trì công ty cho qua khủng hoảng. Bố chồng tôi cũng gặp không ít khó khăn khi điều hành một tập đoàn kinh doanh. Tôi nói với chồng, tôi muốn sát cánh cùng anh. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn biết ơn anh. Nhờ có anh mà tôi mới được như hôm nay. Có thời gian học đại học. Có một công ty an toàn để học việc và được trả lương. Và dù gì đi nữa, thì tôi vẫn được sống trong cảnh sung túc. Và vì tôi lấy chồng nên bố mẹ tôi đã không phải trốn nợ người ta. Và ở quê, thì tôi đã là một bông hoa may mắn, chuột sa chĩnh gạo. Tôi nhận ra mình được nhiều hơn mất. Tất cả là nhờ sự ưu ái của chồng tôi.
Tôi đã nói với bố chồng tôi về cái thai. Ông tát tôi và nói, sao mày ngu thế, phải biết giữ thân chứ. Giờ đi bỏ nó đi! Tôi hơi sững người, nhưng đúng là một giải pháp hợp lý.
Nhưng tôi chưa kịp làm chuyện đó, thì chồng tôi đã biết. Bữa đó anh đi công tác Cà Mau và theo lịch trình thì hai ngày nữa anh mới về. Nhưng không ngờ anh bay về sớm. Khi đó, tôi không làm chủ bản thân. Mới 8h tối tôi đã chấp nhận đòi hỏi của bố chồng. Và chồng tôi chết lặng khi biết sự thật đó. Anh lao vào giật bố chồng tôi ra khỏi giường và đánh đấm liên tục lên người ông, vừa đánh vừa khóc. Tôi co rúm người lại. Lúc đó đúng là một trạng thái kinh khủng. Tôi bị lột trần mọi thứ, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Tôi quỳ xuống, xin lỗi chồng tôi. Đêm đó cả hai chúng tôi cùng khóc. Chồng tôi nói, anh ấy biết tôi đã có thai. Nhưng anh nghĩ có lẽ đó là của ai đó và anh chấp nhận đó là con anh, anh sẽ chăm sóc nó, miễn là tôi hạnh phúc. Không ngờ đó lại là con của bố chồng tôi. Giờ biết tính làm sao? Tôi nói với anh, tôi chuẩn bị đi phá thai, vì bố chồng tôi muốn vậy. Chồng tôi nói, thôi đành vậy. Chúng tôi đưa nhau đi bệnh viện vào hôm sau.
Sau chuyện đó, mối quan hệ gia đình trở nên nặng nề. Mọi người cố tránh nói chuyện và cố không gặp nhau. Tôi cảm thấy mình rối bời và tội lỗi. Chồng tôi nói, anh có thể tha thứ cho em tất cả. Nhưng đừng phạm sai lầm như vậy một lần nào nữa.
Cách đây một tuần, bố chồng tôi về sớm. Ông gọi tôi xuống bếp ăn cơm và nói chuyện. Ông nói chuyện làm ăn của ông có nhiều bế tắc. Và ông cảm thấy cô đơn. Ông nói ra một lý do khiến tôi không biết nói sao. Ông nói sau khi ngủ với tôi lần đầu tiên, ông đã trúng một mối thầu lớn. Và những lần sau đó, ông cảm nhận được khi yêu tôi thì ông đều may mắn hơn. Trong đời ông, có nhiều đàn bà, ông đã ngủ với cả bà lao công trong cơ quan cho đến chị bán nước chè xổm ở đầu ngõ. Ông không coi họ là gì cả, nhưng mỗi người đều cho ông cảm giác riêng. Và ông sẽ chỉ ngủ lại với người mà ông cho là sẽ mang lại may mắn trong công việc. Ông muốn tôi giúp ông…
Tôi từ chối. Vì tôi sợ. Và tôi không muốn chồng tôi buồn. Ngoài chuyện anh ấy không có khả năng ngủ với phụ nữ, anh ấy là một người tốt đến mức hoàn hảo. Anh đã quá bao dung với tôi.
Và hôm qua, bố chồng tôi bị bắt. Chuyện làm ăn đổ bể. Nợ nần quá nhiều. Tôi không biết mình nên làm gì. Nhưng tôi nghĩ đây cũng là một cách để thực tại này đỡ ngang trái hơn.
Theo Cảnh Sát Toàn Cầu

Chỉ khi nào mẹ bạn trai chết thì mới có đám cưới!


Chào a/Chi, tư vấn giúp em vấn đề này, giờ em phải làm như thế nào?

Em có 1 người yêu nhỏ hơn em 1 tuổi,anh ấy theo đạo thiên chúa còn em thì không. chúng em quen nhau đã được hơn 2 năm rồi. Đêm giáng sinh anh ấy nói với em rằng:" chuyện này khó nói quá,không biết bắt đầu từ đâu,anh nói ra em đừng buồn nha,khi say như thế này a mới có thể nói được"

- anh nói tiếp: " hôm vừa rồi mẹ anh có gọi cho anh,anh có nói về chuyện cưới em thì mẹ anh không cho,mẹ nói rất nhiều thứ nhưng anh chỉ nói ý chính là mẹ không cho cưới em.mẹ kêu em lớn tuổi hơn anh,đạo khác nhau,và tính tình không hợp nhau. nếu anh muốn cưới thì khi nao mẹ không còn sống thì cưới sao thì cưới".

- em mới hỏi lại: " sao lúc trước mẹ anh cũng có nói là muốn cưới vợ thì tự là ra tiền rồi cưới chứ đâu có nói chuyện phản đối 2 đứa, vả lại em chỉ tiếp xúc với mẹ anh có 1 lần sao mẹ biết anh với em không hơp tính."
- anh ấy trả lời: "mẹ anh hay lắm chỉ gặp lần là biết à".
- em im lặng một lúc lâu
- anh nói tiếp:"mẹ cũng nói, bà chị đi tu bên PHILIPPIN điện về mẹ cũng nói chuyện về chuyện này thì chị ấy bảo chỉ khi nào đám cưới của anh thì chị ấy mới quay về, mà người anh cưới không phải là em thì chị mới về"

- lúc này em mới nghĩ tất cả những chuyện này có đúng như vậy không nên em mới hỏi lại: " sao chị anh cũng lại phản đối trong khi e cũng chỉ gặp chị anh có 1 lần thôi"
- anh trả lời rằng: " anh không biết nữa, anh nghe mẹ nói vậy".
- lúc đó em không muốn buồn cũng phải buồn,em không muốn khóc nhưng cũng phải chảy nước mắt. nên em hỏi anh" vậy giờ quyết định anh sao khi nghe mẹ nói vậy, em se tôn trọng ý kiến của anh va làm theo"
-anh nói: " chúng ta tạm thời ngưng lai"
- em hỏi :" ngưng la ngưng cái gì hả anh"
- anh nói: " thì ngưng tất cả lại, để thời gian nữa anh thuyết phục mẹ xem sao rồi tính sau"
- lúc đó em mới hỏi lại: " vậy sao lúc trước anh hai của anh cuũng như vậy mà mẹ vẫn đồng ý, sao giờ lại vậy"- vì lúc trước anh của ảnh cũng tương tự như vậy, lấy 1 người bằng tuổi.
- anh trả lời :" lúc trước vì mẹ quá thương anh hai nên mới đồng ý giờ sinh ra nhiều chuyện, chị dâu đòi ly dị mấy lần rồi"
- em mới nói tiếp: " đâu phải ai cũng giống như ai đâu?"
- anh kêu:" anh cũng không biết nữa."

Và anh cứ nhắc lại câu của mẹ ảnh nói "khi nào tao chết thì muốn lấy sao lấy". vì thế em cũng không biết nói gì hơn. Rồi em nói với ảnh là thôi mình cứ làm như quyết định của anh đi - làm tạm ngưng tất cả.

note: từ lúc anh ấy bắt đầu câu chuyện thì anh vừa nói vừa khóc cho tới khi kết thúc việc nói chuyện của 2 đứa em.

Xin cho em lời khuyên vì em không biết phải làm như thế nào? không biết những lời ảnh nói có thật không hay anh đã không còn thương em nữa. Và em có nên quên anh không, nhưng em vẫn còn thương anh ấy nhiều nhiều lắm.
Em gái thân mến!

Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Tôi hiểu sự tổn thương em đang gặp phải lúc này trong tình yêu, nhưng cũng mong rằng em sẽ mạnh mẽ để vượt qua nó.

Bố mẹ đều rất thương yêu con cái và mong muốn những điều tốt nhất dành cho con của mình. Sự ngăn cấm từ phía mẹ bạn trai em cũng là xuất phát từ tình yêu thương vô bờ mà một người mẹ dành cho con trai của mình tuy rằng điều tốt nhất chưa chắc đã là điều phù hợp nhất hoặc điều mà con trai mong muốn nhất. Mong rằng em sẽ hiểu được điều này và luôn giữ một thái độ tốt dành cho gia đình cậu ấy.

Bố mẹ ngăn cấm thì cũng đã ngăn cấm rồi, bây giờ không thể khóc lóc hay than phiền là sẽ thay đổi được mọi việc. Điều quan trọng là bản lĩnh và tình yêu của hai em như thế nào, nhất là về phía bạn trai em. Nếu như cậu ấy kiên định, vững vàng và có một tình yêu sâu đậm dành cho em thì chắc chắn cậu ấy sẽ giúp một phần rất lớn cho tình yêu của mình vượt qua khó khăn. Nhưng nếu như chỉ cần cậu ấy chùn bước, thiếu ý chí thì dù em có mạnh mẽ và yêu người ta nhiều bấy nhiêu cũng không thể giữ được tình yêu này. Vậy nên, hãy ở bên và tiếp thêm sức mạnh cho bạn trai mình. Hãy dùng chính những hành động chân thành, quan tâm tới cậu ấy. Tuyệt đối không kêu than, khóc lóc hay trách cứ bạn trai vì làm như vậy sẽ khiến cho cậu ấy thêm mệt mỏi, bối rối và nản chí.

Song song với việc động viên tinh thần cho bạn trai thì em cũng cần phải chú ý tới vấn đề thuyết phục và chứng minh bản thân trước gia đình cậu ấy. Mẹ bạn trai mới gặp em một lần thì sao có thể biết được toàn bộ con người em, vậy tại sao không tạo điều kiện cho mẹ cậu ấy hiểu hơn về em? Nếu được thì nên qua lại thăm hỏi gia đình bạn trai em, đặc biệt là mẹ cậu ấy. Chỉ cần em khéo léo và có tâm, quan tâm bằng chính tình cảm của mình thì cõ lẽ mẹ cậu ấy sẽ có cách nhìn tích cực hơn về bạn gái của con trai mình.

Lý do chỉ là lý do, một khi đã yêu thương và quý mến thì sẽ không có ngăn cấm gì, nhưng nếu đã không yêu thích thì đúng là “ghét cả tông chi họ hàng”. Hãy mạnh mẽ và luôn bên cạnh người mình yêu để cùng cậu ấy thuyết phục gia đình chấp thuận cho mối tình này em nhé.

Thân ái!


Khi yêu có nên quay đầu lại?


Chào chương trình, năm nay em 24 tuổi, đã có người yêu hơn em 2 tuổi, chúng em dự định sẽ đến Nhật du học vào tháng 4 năm 2015.

Em và người yêu quen biết được hơn 3 năm. Yêu nhau được 1 năm thì anh đưa em ra mắt gia đình nhưng tình cảm của chúng em không được mọi người đồng ý, vì em ở xa, em ở Thái Nguyên còn anh ở Hưng Yên, nhưng lý do lớn nhất là em vẫn đang là sinh viên công việc không có, gia đình anh phản đối vì anh học giỏi, công việc ổn định, trong khi ở gần nhà có nhiều người xứng đáng với anh hơn, có khi mẹ anh còn điện thoại nói thẳng với em rằng anh đi làm về mệt để anh nghỉ ngơi còn làm trả nợ bác nuôi anh ăn học. Chúng em đã cố gắng bên nhau, yêu nhau nhưng 2 năm gia đình anh vẫn không đổi ý, anh vẫn chỉ biết yêu mà không có định hướng tương lai.

Sau lần đó anh cũng nghe bố mẹ quyết định chia tay em, em suy sụp quá từ thứ 1 lớp xuống thứ 23, em cũng biết là anh ấy không muốn bất hiếu nên chia tay nhưng do em còn nhiều tình cảm quá níu kéo anh lại quay lại, 1 năm sau nữa anh nói công ty cử anh đi học 1 năm tại Nhật anh lại nói chia tay em mỗi lần đều rất dứt khoát.

Đến gần ngày đi công ty khám sức khỏe phát hiện anh bị viêm gan B không đi được, đồng nghĩa với nghỉ việc tại công ty. Hơn 1 năm trải qua nhiều điều, nhiều khi anh muốn bỏ em để em không phải khổ, nhưng em yêu anh, thương anh ấy là thật, đồng hành cùng anh ấy trên chặng đường dài vì em cảm thấy thật sự anh ấy không còn ai bên cạnh cả kể cả gia đình người thân, những lúc xin việc không được, những lúc cố gắng uống thuốc, ăn kiêng gầy người mà không có kết quả , anh ấy cảm thấy chán nản, em chỉ biết không thể bỏ mặc anh, cố gắng động viên cùng anh ấy cố gắng, để anh không thấy mình đơn độc.

Em biết không trách quá khứ vì ai cũng có lỗi lầm hơn nữa anh yêu em, dành cho em còn nhiều hơn những điều đó, đôi khi em cũng nghĩ nếu không có chuyện đó xảy ra, nếu anh ấy bước đi con đường rộng mở phía trước có chắc anh ấy sẽ chọn em. Em biết trên phim mọi chuyện dù phức tạp đến đâu cũng có lối thoát, còn chúng em không còn vui buồn nào chưa trải qua thật sự là không khóc được nữa, từ 1 nguời giỏi giang, năng động mà cuộc sống xô đẩy quá, mới đầu nhìn nhau chỉ biết khóc xong rồi cũng chấp nhận vì không thể thay đổi được thực tế, muốn hỏi ông trời rằng tại sao lại không công bằng với chúng em,tại sao lại bắ chúng em trải qua nhiều khổ đau như thế, để đến bây giờ anh muốn cưới em em lại không thể cất lên nụ cười vui mừng như bao người con gái khác.

Chúng em cũng đã quan hệ tình dục, vấn đề em nhận ra là em và anh ấy không hợp nhau, mặc dù anh ấy là người đầu tiên em yêu.

Đổi lại tất cả những điều đó là anh rất tâm lí, chỉ cần nhìn cử chỉ của em là biết em suy nghĩ gì, muốn gì, chúng em đồng quan điểm sống, em cũng thử quen 1 vài người nhưng gặp ai em cũng so sánh, học thức không bằng anh, không chín chắn như anh, nói chuyện không hợp như anh, mọi vấn đề em gặp phải đều do anh lo lắng giúp đỡ em hết, anh như người anh, người thầy của em vậy, mọi người quý anh nhưng không đồng ý vì anh bị bệnh như thế, anh cũng đã đưa em đi xét nghiệm và tiêm phòng viêm gan b.

Em không chê trách điều gì nữa, chỉ là em thấy lo sợ em sợ bố mẹ sẽ rơi nước mắt nếu em lấy anh mà anh bệnh tật không khỏe mạnh như người khác lúc anh ốm đau em không lo được cho mình làm sao lo được cho anh, em cũng đã lớn, em cũng suy nghĩ và đặt ra nhiều giả thiết, em biết vấn đề của mình vẫn là ở bản thân mình quyết định, nếu tiếp tục em sẽ kết hôn và cùng đi học. Em muốn biết rõ về căn bệnh này, ảnh hưởng thật sự nghiêm trọng đến đâu, y học đã chữa được chưa. Nhìn nhận khách quan chuyên gia có khuyên em nên tiếp tục tình cảm này không ạ

Em xin cảm ơn
Em gái thân mến!

Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Tôi hiểu và chia sẻ với những cảm xúc em đang gặp phải lúc này.

Viêm gan siêu vi B là một loại virus tấn công lá gan, gây ra bệnh viêm gan. Theo thống kê thì trên thế giới có khoảng 350 triệu người nhiễm virus viêm gan B và tại Việt Nam có khoảng 20% dân số nhiễm virus viêm gan B. Ở người trưởng thành thì có đến 90% là có thể điều trị và hồi phục, chỉ có khoảng 10% là chuyển thành mãn tính.  

Viêm gan B lây qua đường tình dục, đường máu và đường từ mẹ sang con còn trong sinh hoạt hàng ngày thì khả năng lây truyền căn bệnh này là không cao. Tuy nhiên, khi hai em kết hôn và có quan hệ tình dục thì khả năng lây nhiễm bệnh này là cao, trừ trường hợp em đã có kháng thể chống lại sự xâm nhập của siêu vi này do đã được tiêm ngừa vacxin viêm gan B. Khi đó bản thân em sẽ không lo nhiễm bệnh và con hai em sau này khi sinh ra cũng sẽ an toàn.

Viêm gan B gây ra ung thư gan hoặc gây ảnh hưởng tới các chức năng khác của gan là hoàn toàn có thể xảy ra nhưng không phải ai cũng gặp phải những vấn đề đó. Nếu bạn trai của em có một chế độ sinh hoạt lành mạnh, tăng cường tập thể dục thể thao, chế độ nghỉ ngơi hợp lý, không dùng chất kích thích như rượu, bia, thuốc lá, chất gây nghiện,… đặc biệt là thường xuyên khám sức khỏe và chức năng gan để tránh trường hợp virus viêm gan B tái hoạt động thì có thể chung sống hòa bình cả đời với virus viêm gan B.

Việc tiếp tục hay dừng lại là phụ thuộc hoàn toàn vào tình yêu em dành cho bạn trai cũng như sự kiên định, lập trường vững vàng trước mọi sóng gió sau này. Vậy nên hãy xem xét lại tình cảm và ý chí của mình để đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất cho mình em nhé.

Thân ái!


Em có biết sai lầm của anh bắt nguồn từ sự vô tâm của em đó

Xin chào chương trình ! Em năm nay 24 tuổi,hiện đang làm lái xe nhưng công việc không ổn định lắm. Thật sự hôm nay khi em viết những dòng này là em đang rất bế tắc và tuyệt vọng. Em và cô ấy quen nhau cũng được hơn 1 năm, gia đình hai bên đều ủng hộ tình cảm của hai đứa em, nhưng chúng em thường xuyên xảy ra xung đột. Trước kia em và cô ấy ngày nào cũng gặp,lúc nào cũng vui vẻ và mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi em và cổ cùng lúc đổi công việc.

Lúc đó em làm nghề lái taxi còn cổ làm kế toán ở công ty đông lạnh, ban đầu chúng em vẫn thường gặp nhau và yêu nhau nhiều lắm, rồi có những lần em sai lầm vì những lời chỉ trích của em với cô ấy. Cô ấy hơn em về tài chính, gia đình, công việc và trình độ học vấn. Chính vì em mặc cảm vì điều đó nên cứ mỗi lần cổ lơ là hay lạnh lùng với em là em lại tự ái, rồi cứ thế cãi nhau thường xuyên vì những chuyện không đâu. Có lần em lỡ tát cổ vì giận, rồi trách móc, mắng nhiếc thậm tệ cũng chỉ vì em cảm thấy cô ấy hời hợt thiếu quan tâm.

Cuộc sống của em thật sự bế tắc, em không biết cách nào dứt bỏ ra được trong suốt hơn 3 tháng nay em vẫn trong tâm trạng như vậy, tình cảm cũng theo đó mà ngày càng tệ hơn. Lúc em cô đơn tuyệt vọng nhất không bao giờ em nhận được sự chia sẻ hay cảm thông từ cô ấy mà cái em nhận là sự im lặng đến đáng sợ.Cuộc sống của em không trôi chảy như những người khác và chỉ có cổ là phao cứu sinh cho cuộc đời em, em biết mình sai lầm nhiều lắm nhưng những sai lầm của em đều bắt nguồn tư sự vô tâm của cô ấy. Em cần lắm chỉ một lời động viên từ cô ấy để ấm lòng, để vững vàng hơn vượt qua thử thách của cuộc sống.

Chúng em cứ thế ngày càng dễ giận và mong manh hơn nhưng em càng sợ thì cổ lại càng phớt lờ đi, em cố gắng hâm nóng tình cảm nhưng không cách nào làm được khi em muốn gặp thì cổ hỏi "gặp làm chi?" xin cô ấy một cuộc hẹn thì cô ấy chỉ trả lời qua loa đại khái hoặc kêu bận rồi. Có lúc cổ tâm sự bảo em thông cảm cho cổ vì nhiều khi những người cùng công rủ đi chơi từ chối không được (bạn cùng công ty với cô ấy đa số con gái là nhiều) cô ấy sẵn sàng bất chấp tất cả để được đi chơi với bạn bè nhưng với em thì điều đó không bao giờ xảy ra.Nếu để lựa chọn giữa em và bạn bè cùng công ty của cổ thì cổ chọn công ty ngay và không cần suy nghĩ...em hiểu điều đó và không bao giờ dám ép buộc cổ điều gì.

Quay lại chiến lược em hâm nóng tinh yêu , em điện thoại cổ thích thì bắt máy không thích thì thôi mà nhất là những lúc cổ đi chơi thi không bao giờ em điện thoại được, đêm về điện thoại cho cổ vì nhớ thì cũng chỉ toàn em nói, rồi em nhắn tin hỏi han quan tâm nhưng lâu lắm mới nhận được câu trả lời. Em đi hởi bạn bè, người thân để xin lời khuyên nhưng không ai cho em được một lời khuyên bổ ích mà toàn kiểu như là :bỏ đi, nó có đứa khác rồi...

Em biết cổ cũng yêu em lắm,vì có lần chúng em đã quá giới hạn, chính vì điều đó nên em càng nghĩ mình phải có trách nhiệm với người mình yêu và trân trọng cô ấy hơn. Em biết cổ cũng rất yêu em vì có lần cô ấy biết mình sai và chân thành xin lỗi khi em đã buông xuôi. Em tin cổ yêu em vì chúng em đã từng có quãng thời gian rất hạnh phúc và em tự trách mình vì những sai lầm của mình gây ra khiến cổ bị tổn thương và ngày càng lạnh lùng.

Em nghĩ như vậy rồi 1 lần nữa em làm sống lại tình cảm bằng cách quỳ trước mặt cô ấy và xin cô ấy hãy bỏ qua tất cảm vàm làm lại tình cảm của hai đứa một lần nữa. Em bất chấp sĩ diện để cưú vẫn tình cảm của mình khi không còn cách nào khác ngoài cách đó, cô ấy chấp nhận và vui vẻ nhận lời. Nhưng không được bao lâu thì cô ấy hờ hững như cũ, em im lặng thì không sao, còn em trách móc là cổ quay 360 độ ngay, rồi em lại phải năn nỉ như nhưng lần trước. Thưa chuyên gia !Em là 1 thằng con trai bản lĩnh lắm, em quỳ trước cô ấy vì em tin cô ấy xứng đáng được nhận, trước kia cổ khóc vì em nhưng để trả lại cho nước mắt của cổ là những giọt nước mắt dài gấp đôi.


Gần đây nhất là hôm em lên nhà cổ chơi, ánh mắt của cổ không còn trìu mến như trước nữa mà có 1 điều gì đó rất đáng sợ, tối về em hỏi cổ có yêu em không cổ không trả lời, em gặng hỏi thì cổ nói "em có yêu anh không thì anh biết em biết" lúc đó em nói "nếu em yêu anh mà đối xử với anh như thế này thì anh biết hiểu thế nào đây "? Cuối cùng cổ chỉ nói thời gian này anh hỏi em chuyện gì em cũng đèu im lặng, anh đừng hỏi gì nữa vì càng hỏi anh càng tức thêm thôi, lúc đó em tạm thời chấp nhận để đợi cô ấy trải qua cái thời gian mà cô ấy nói.

Nhưng em không hiểu cái ý của 3 từ "trong thời gian " là gì...trong khi 2 đưá em thì vẫn bình thường,công việc và gia đình của cổ vẫn bình thường (cái này là em có đi tìm hiểu) mà lý do cô ấy nói như vậy?Liệu có phải có người thứ ba xen vào cuộc tinh này không?Làm cách nào để em nhận ra điều đó?Nếu có em sẽ buông tay cô ấy ngay nhưng nếu không thì em phải làm thế nào nưã?

Chuyên gia ơi!Các vị thần của tâm lý giải cưú giùm em ,em xin chân thành cảm ơn và cảm kích vô cùng! Chương trình cho em xin lỗi nếu như em có viết sai chính tả vì chữ nghĩa em kém lắm. Em xin chân thành cảm ơn!
Chào em!

Đúng như em đã tự nhận thức được một điều đó là em đã quá tự ti, mặc cảm về bản thân nên đã làm em không tin tưởng vào tình yêu của mình, nghi ngờ tình cảm của cô ấy. Những suy nghĩ nơi em đã dày vò, làm khổ em và làm cô ấy trở nên mệt mỏi, tình yêu cũng vì thế mà bị thui chột đi.

Em có nghĩ cô ấy sẽ mệt mỏi và cũng có suy nghĩ tiêu cực của riêng mình không. Cô ấy có thể đủ tin tưởng đi đến hết cuộc đời khi em hết lần này tới lần khác làm tổn thương cô ấy vì sự thiếu tự tin nơi mình. Người ta thường nói những người thiếu tự tin vào bản thân mà sinh ghen tuông, cô ấy có tự do, có hạnh phúc không khi cuộc sống kiểm soát và gò bó. Thiết nghĩ cái cô ấy nghĩ đó không nhất thiết phải có sự xuất hiện của người thứ 3 đâu em ạ. Nếu như em không biết thay đổi tâm tư suy nghĩ của mình, không biết dốc sức vì tương lai, chí tiến thủ mà cứ quanh quẩn bận tâm cố ấy yêu mình bao nhiêu, mình có xứng đáng không,… thì sớm muộn em cũng sẽ mất cô ấy.

Hãy để tình yêu diễn ra một cách tự nhiên nhất có thể, đừng bắt ép cô ấy phải quan tâm tới mình, đừng bắt cô ấy phải ở bên em khi không thể làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Đừng đòi hỏi người khác điều gì khi mình chưa làm được điều đó. Bởi trong tình yêu luôn có cho và nhận, cho đi quan tâm, yêu thương đã là cái mà em nhận được niềm hạnh phúc trong lòng rồi. Em nên tự tin vì mình không giỏi giang hơn cô ấy mà cô ấy vẫn yêu em. Tự tin để nuôi dưỡng tình yêu, để phát triển tương lai để chứng minh cho cô ấy thấy mình là người cô ấy có thể tin tưởng để gửi gắm tình yêu.

Em có yêu cô ấy thật lòng và có dũng khí không khi nói rằng sẽ buông thay ngay khi cô ấy có người mới mà không phải là em sẽ cố gắng làm mọi cách để níu kéo cô ấy về bên mình. Không thể diễn tả bằng lời nhưng hai người yêu nhau sẽ dễ dàng cảm nhận được suy nghĩ, sự thay đổi, biểu hiện khác lạ của nhau. Hay muốn biết thông tin ra sao thì hãy tích cực tìm hiểu qua các mối quan hệ để biết được hướng tình cảm của cô ấy ra sao, có ai đang theo đuổi cô ấy, tâm tư tình cảm những suy nghĩ của cô ấy hiện nay ra sao..

Nhưng những tất cả những điều đó đều không phải là yếu tố quyết định. Em hoàn toàn có thể cạnh tranh công bằng với họ. Em hãy biết điểm mạnh của mình và hãy cố gắng để mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn nữa thì cô ấy hay những cô gái khác cũng sẽ muốn lựa chọn, muốn ở bên em. Đây sẽ là khoảng thời gian khó khăn cho cả hai bởi sau khoảng lặng này có thể hai em sẽ về bên nhau vui vẻ hơn hạnh phúc hơn nhưng cũng có thể cả hai sẽ nhận ra sự níu kéo tình cảm chỉ khiến đôi bên gượng gạo, khó chịu thì cũng nên dũng cảm chấp nhận sự thật để tương lai cả hai tìm được những con đường mới phù hợp hơn.

Lạc quan, tự tin và biết hoàn thiện bản thân sẽ giúp ích nhiều cho tình yêu, tương lai của em đấy em trai ạ!

Muốn bạn gái 'quan hệ" để làm minh chứng cho tình yêu

Em chào chương trình! em năm nay 20 tuổi người yêu em 21 tuổi.

Em với người yêu yêu nhau được gần 5 tháng rồi nhưng khi người đó vẫn yêu người học cùng lớp mà vẫn nhận lời yêu em rồi em biết người đó lừa dối em em đã nói chia tay. Chia tay 1 thời gian rồi chúng em quay lại , người đó đã nói với em người đó đã quan hệ với người trước nhiều lần rồi

Em bảo không quan trọng cái quá khứ của người đó. Em đã bỏ qua tất cả và em đã nói yêu em phải quên người trước đi người đó bảo quên rồi, nhưng 2 người đó học cùng lớp giờ lại nói chuyện lại em rất lo lắng, và em có tính ghen rất cao do em là thanh niên lại chưa được quan hệ lần nào nên em tò mò muốn được quan hệ người đó lại lảng tránh.

Em giành tình cảm cho người ta là thật nhưng em phải được quan hệ em mới tin người ta là thật hay không, em hỏi người ta cũng nói yêu em thật em không biết phải làm sao? Mong chuyên gia cho em lời khuyên


Em trai thân mến!

Cám ơn em đã gửi những khúc mắc trong tình yêu về chương trình. Qua những dòng chia sẻ của em tôi đã hiểu hoàn cảnh và tâm trạng em lúc này.  Có lý do nào đó để cô ấy nhận lời yêu em khi chưa chấm dứt hoàn toàn với người yêu. Nhưng chuyện họ có nói chuyện với nhau là điều tất yếu khi không yêu thì vẫn có thể coi nhau là bạn. Trong hoàn cảnh họ là bạn bè cùng lớp với nhau thì chuyện giao tiếp là điều tất yếu. Vậy nên khi yêu hai em cần thiết phải trung thực, cũng như đặt niềm tin vào nhau. Không thể nói vì em tính em ghen rất cao hay vì em chưa được quan hệ lần nào, vì tò mò, vì đã từng tha thứ cho cô ấy chuyện quá khư mà cô ấy lại chấp nhận hoàn toàn đòi hỏi của em.

Chuyện cô ấy đã từng quan hệ với người cũ không phải là cái tội đáng bị lên án và nó cũng không đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ dễ dàng đồng ý quan hệ với em. Thường thấy con gái sẽ chỉ đồng ý thân mật, gần gũi khi họ cảm nhận được yêu thương thật lòng , tin tưởng vào đối phương cũng như xác định được tương lai đi đến hôn nhân lâu dài. Thời gian 5 tháng yêu vừa qua em có đủ tâm lý, biết cách thể hiện yêu thương để cô ấy tin tưởng em không hay chỉ biết đến đòi hỏi sinh lý, ghen tuông như vậy.  Em có nghĩ rằng mình đang ích kỉ sống cho cảm giác của mình mà không thông cảm, thấu hiểu cô ấy đang cần gì, muốn gì từ em không? Em đã cho cô ấy được cảm nhận yêu thương hay chỉ là nỗi lo sợ em yêu cô ấy vì sinh lý.

Em có lý lẽ của mình khi muốn cô ấy quan hệ để chứng minh tình yêu nhưng cô ấy cũng có lý lẽ của mình rằng nếu em yêu cô ấy thật lòng thì dù không cần tới tình dục mới làm cho tình yêu bên vững. Và cô ấy cần thời gian để kiểm nghiệm em xem em có rời xa cô ấy khi không được đáp ứng tình dục không. Em nên nhớ rằng trước khi muốn ai đó chứng minh tình cảm của mình là thật lòng thì em đã phải làm được điều đó trước. Hãy cứ yêu thương cô ấy một cách chân thành em sẽ có được cô ấy một cách trọn vẹn!

Thân ái!

Vội vàng lấy chồng để rồi lại hoang mang

Kính chào anh chị! Đầu năm mới em xin gửi lời chúc sức khoẻ đến các anh chị, chúc chương trình ngày càng phát triển. Em năm nay 35 tuổi, em vừa lập gia đình 3 tháng tròn, với bao nhiêu đắn đo, phân vân và tâm trạng rối bời, em rất mong nhận được một lời khuyên từ anh chị.

Em sinh ra và lớn lên ở miền quê Miền Trung nắng gió, nhưng em được may mắn có gia đình hạnh phúc, khá giả, mẹ em là người bắc, bố tập kết ra Bắc từ nhỏ, sau giải phóng đưa cả gia đình về miền Trung. Em là con gái thứ 3 trong 4 anh chị em, bố em là người gia trưởng, hơi độc đoán, mẹ là người hiền lành cam chịu, tuy cuộc sống ban đầu sau giải phóng có khó khăn do bố mẹ đều là cán bộ Nhà nước nên chúng em được nuôi dạy ăn học đầy đủ.

Từ nhỏ em là đứa chịu thiệt thòi nhất trong nhà, trong 4 anh chị em, em không được xinh xắn, lanh lẹ, thân hình lại thấp bé, mẹ bảo thời mang thai con gia đình gặp khó khăn nên mẹ không ăn uống đủ chất. Em lớn lên với nhiều mặc cảm với bạn bè, với sự trêu chọc hơi quá của mọi người xung quanh… và rồi thời gian cũng khiến mọi chuyện qua đi. Vào trung học em được vào viện xoá đi 10 cái nốt ruồi to trên khuôn mặt nên sự tự ti cũng bớt đi phần nào nhưng nhút nhát, tự ái cao, nhanh tổn thương và cả sự chai lì đã trở thành bản tính con người em.

Học ra trường em vào làm ở cơ quan Nhà Nước được 4 năm rồi chuyển ra kinh doanh tự do cùng người chị ruột. Hai chị em cùng nhau làm dự án trồng cây sản xuất sản phẩm nhưng hình như không mấy suông sẻ, 8 năm làm cùng nhau Công ty khó khăn đầu ra sản phẩm, nên lúc nào cũng âm vốn, nhà cửa, xe cộ tài sản của chị bán hết, chúng em còn vay thêm trong ngoài, tình hình cũng không tiến triển gì, ngày ngày đối diện với nợ nần, các khoản vay của người thân khiến em gần như là cổ máy tính toán lấy chổ này đắp chổ kia qua ngày, đến lúc không chịu nổi em quyết định chạy trốn… bằng lấy chồng.

Em gặp anh qua mai mối, trước đây do em suy nghĩ sợ lập gia đình có con sẽ di truyền gen mình nên em không muốn, em sợ sự tổn thương…, gặp anh vào quảng thời gian khủng hoảng em cũng không suy nghĩ được nhiều hơn, trước áp lực hối thúc lấy chồng của gia đình, kinh doanh rơi vào bế tắc, gia đình nợ nần nguy cơ phá sản, em lấy chồng trong sự tiếc nuối của bạn bè và của cả gia đình.

Anh gần 46 tuổi, đã qua 1 lần đổ vỡ, đã chia tay 3 năm, có 2 đứa con, đứa con trai lớn ở cùng ba năm nay 15 tuổi, đứa gái bé 12 tuổi ở cùng mẹ. Anh kinh doanh tự do, gia đình thuộc tầng lớn bình dân, trước đây đông con nghèo khó nên 9 anh em không được học hành đến nơi, do cần cù chịu khó giờ anh em ai cũng có của ăn của để, anh thời trẻ kinh doanh gặp thời nên trở nên giàu có bất ngờ, không lâu sau đó bị thất bại, anh lại vươn lên gặp may mắn lần nữa và cũng không lâu sau gặp thất bại, lần này anh mất hết tất cả tài sản, người vợ đòi ly hôn. Gia đình tan vỡ, anh đem con về quê ở 1 năm sau đó nhờ anh em giúp đỡ vốn anh trở vào làm ở chổ cũ với ngành nghề mới do bạn bè tạo điều kiện đặt hàng gia công anh lại làm lên lại, giờ không giàu có như trước nhưng đủ nuôi bản thân và các con.

Thấy anh có ý chí nghị lực, tính thẳn thắng em cũng quý, sau hơn 1 năm quen nhau, anh bay đi bay về giữa SG và ĐN, chúng em quyết định đi đến hôn nhân. Sau khi cưới em vào ở cùng gia đình anh ở Miền Đông nam bộ với ý định sắp xếp em sẽ triển khai chi nhánh công ty ở SG rồi làm việc cuối tuần về nhưng mọi rắc rối đến liên tiếp sau hôn nhân. Cuộc sống chung, tính cách từng người khác nhau, không thể sống xa vợ, vợ chồng chung đụng làm việc, giao tiếp xã hội không có, người thân không…. em đang là người sống tự do giờ về trở thành nội trợ trong gia đình, vừa lo chồng vừa lo mối quan hệ con chồng, vừa các công việc không tên, vừa sắp xếp lại gia đình khiến em rối trong mớ bồng bông.

Anh là mẫu người thời trước đây, tính gia trưởng, rất nóng tính, chuyện đổ vỡ trước đây cũng ảnh hưởng đến tâm lý của anh rất nhiều, anh trở nên sống ích kỷ, và đề phòng mọi thứ, tính cách anh cũng tự mãn với bản thân nên em cũng khó trao đổi chia sẽ, chổ ở heo hút nên cứ cuối ngày lúc nào anh cũng ngồi uống 5-7 chai bia đã trở thành thói quen khó bỏ từ mấy năm nay. Sống cùng nhau gần hơn 1 tháng, 2 tháng còn lại em lấy cớ về quê và lên bàn giao công việc cũ, em đã sống trong sự chịu đựng, ép buộc bản thân vì không hiểu tính cách nhau và vì những tâm lý xáo trộn khi trãi qua cảm giác là tập hai của chồng.

Em nghe tiếng xì xào xung quanh, nghe đàm tiếu về mẹ ghẻ sẽ ác, thấy con chồng dè chừng với mình,… trước đây chị em cũng đổ vỡ 1 lần, có đứa con trai, em ở với cháu mấy năm liền, dì cháu hay tâm sự cùng nhau nên em hiểu sự tổn thương và mất mát của các con khi bố mẹ chia tay. Trước khi cưới, em cũng đã tìm hiểu nguyên nhân chia tay của chồng, em hiểu phần nào người vợ cũ của chồng phải chịu khi chồng thất bại mấy lần liên tiếp, rồi thiếu sự quan tâm nhau, chồng gia trưởng, nhưng có nghe vợ cũ có người khác nên em nghĩ chuyện cũng đã qua rồi, anh cũng bảo không thể hàn gắn được vì vợ cũ có người khác và không muốn lặp lại chuyện cũ.

Quả thật ở trong chăn mới biết chăn có rận, em cũng ân hận vì không gặp vợ cũ của chồng trước, chị vẫn sống vậy một mình nuôi con, hàng tháng chồng em vẫn gửi tiền học cho con, hôm tết dương lịch bé con có về ở cùng gia đình em vài ngày, em cũng cố gắng chăm sóc cháu, nhìn con bé em thương quá, cháu hoàn toàn tự lập, chồng em thương cháu lắm, tối nhìn anh ngủ ôm chặt cháu em hiểu anh cũng suy nghĩ nhiều lắm…..!! Em nằm cũng không ngủ được, suy nghĩ về 2 anh em quấn quýt bên nhau, suy nghĩ về sự thiệt thòi của 2 đứa, suy nghĩ về câu nói của cháu ruột em “ dì à, nếu biết ba mẹ sẽ chia tay, cháu ước đừng sinh ra cháu”. Em tạo mọi dịp để chồng em quan tâm hơn nữa đến các cháu xem như bù đắp phần nào.

Nhưng anh chị à, em cứ có cảm giác mình san sẻ mất đi sự yêu thương của người cha dành cho con, rồi em đã lớn tuổi, sinh con trong nay mai, liệu sự yêu thương của người cha có bị chia năm xẻ bảy, con bé còn quá nhỏ để hiểu tất cả mọi chuyện?? Có phải em đã gây thêm sự tổn thương cho đứa nhỏ???? Liệu em có phải là người chen vào giữa cắt đứt sự hàn gắn gia đình của các cháu?? Rồi con riêng con chung, và rồi con em khi sinh ra có chịu sự tổn thương tinh thần??!!Nói thật lòng, nếu biết trước vợ cũ của chồng chưa có người mới chẳng bao giờ em nghĩ sẽ lấy anh.

Anh chị à, em biết em đã có 1 quyết định vội vàng, em đã tự đưa mình vào rắc rối, chẳng bao giờ em nghĩ mình sẽ ở trong tình cảnh như thế này, em đã từng chứng kiến nên em luôn khuyên nhủ bản thân vậy mà…. Thật ở đời không biết được chữ ngờ. Giờ nói thật cùng anh chị em chẳng biết giữa anh ấy và em có yêu thương thật sự không hay là sự cứu cánh lẫn nhau trong lúc khủng hoảng. Em đã lên SG để làm lại, em cũng muốn có một thời gian suy nghĩ chính chắn hơn, ngày em lên đem theo con bé đưa đến cho mẹ nó, em về khóc sưng cả mắt, vậy mà chồng vẫn vô tâm chẳng hỏi han thăm hỏi câu nào,em cứ thui thủi một mình, cũng muốn chia sẻ cùng chồng nhưng quan điểm trái nhau nên em đành thôi sợ lại tranh cãi, em liệu có nắm giữ được?!

Khi bình tĩnh trở lại, em cũng sợ, sợ cha mẹ anh chị em buồn, sợ thiên hạ đàm tiếu… thì âu vợ chồng cũng là cái duyên thì cố… nhưng em phải có việc làm riêng và chủ động về kinh tế, nhưng chồng em không chịu, bắt em phải về làm cùng để ở gần nhau, chúng em lại cãi vả tranh luận, em cũng mệt mõi rồi anh chị à. Em phân tích sự buồn chán ở nhà nội trợ, sự phù hợp công việc, sự đam mê còn trong bản thân em vậy mà anh vẫn cho rằng em sai, em đang chạy theo hư vô,phụ nữ chồng con là đủ rồi.. càng tranh luận em càng thấy quan điểm sống của chúng em khác nhau quá, em biết lý lẽ của em sẽ không thuyết phục được vì anh là người trải đời, khi thua lý anh nói những câu từ khó nghe nên em cũng không muốn tranh luận tiếp.

Anh ra tối hậu thư cho em “ một là quay về không thì kết thúc” vì ở như vậy sẽ không còn tình cảm vợ chồng. (chỉ cách 100 cây số?!). Em phân vân lắm anh chị à, trong chuyện tình cảm em không mấy trải nghiệm, liệu em có nên níu giữ cho mình? Liệu sự níu giữ hôm nay có bền vững? Chia tay lúc này có gây nên cú sốc tinh thần cho chồng em rồi dẫn đến những tình tiết xấu hơn (sau đổ vỡ lần đầu anh có bị sốc tâm lý không kiểm soát hành vi lúc tức giận, chuyện sau này em mới biêt), anh cũng có doạ dẫm em vài lần, em cũng khiếp thật.

Đôi lúc em lại suy nghĩ, lúc này chưa có con giải quyết lúc này là tốt nhất chứ em không muốn sống ép buộc như vậy….cũng khổ cho cả hai!! Nhiều khi vài năm nữa gia đình họ sẽ hàn gắn lại tốt hơn hay đợi cho con bé lớn hơn chút nữa anh tìm kiếm người phù hợp hơn. Tuy dài dòng, nhưng em mong anh chị sẽ hiểu em, xin hãy cho em lời khuyên ( Hiện vợ chồng em vẫn chiến tranh lạnh, em vẫn tiếp tục làm công việc cũ). Em gái Phong Hà!

Em gái thân mến!



Em gái thân mến!

Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Tôi hiểu và chia sẻ với những khó khăn em đang gặp phải trong cuộc sống hôn nhân của mình.

Trong hôn nhân, giữa vợ chồng phải có sự dung hòa và thông hiểu lẫn nhau nhưng dường như cuộc hôn nhân của em lại không có điều này. Mỗi người đều có cái tôi của mình, nếu như không ai chịu hiểu ai, không chia sẻ và đôi khi là cả “nhún nhường” thì liệu rằng có có thể hạnh phúc được không? Em muốn làm điều em thích và chồng em cũng vậy thì xảy ra “chiến tranh lạnh” cũng là điều tất yếu. Chồng em là người hơn em rất nhiều tuổi, từng trải và thuộc thế hệ mà có rất nhiều khác biệt với thế hệ của em thế nhưng “trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”, nếu như em biết “nạt mềm buộc chặt”, khéo léo tác động tới chồng thì rất có thể sự tình đã không đi đến như hiện nay. Tôi nói như vậy không phải là phê phán hay chê trách gì em bởi tôi hiểu rằng trong sjw việc này thì chồng em cũng là người có lỗi nhưng là người phụ nữ “xây tổ ấm” thì chính em cũng cần phải xem lại chính bản thân mình và những gì em đã lựa chọn, đã làm trong thời gian qua.

Mong muốn của em về một công việc ổn định, được tự lập,... là mong muốn chính đáng và không sai. Nhưng trong mối hoàn cảnh thì em nên có cách giải quyết phù hợp. Nếu như ngày trước em còn son rỗi thì việc đi xa hay buôn bán khắp nơi là hoàn toàn hợp lý, thế nhưng khi em đã lập gia đình thì liệu rằng việc em đi làm xa và ít khi về nhà như vậy có hợp lý hay không? Mối quan hệ ràng buộc vợ chồng không chỉ có kinh tế, trách nhiệm mà còn có cả những vấn đề về tình dục, về sự vun đắp tình cảm, chia sẻ, quan tâm, .... vậy khi em đi làm cách nhà 100km – khoảng cách không nhỏ chút nào em nhé, nhất là khi lại là vợ chồng son thì em có thể làm được những việc trên hay không? Đấy là chưa kể em còn rất ít khi về nhà hoặc tìm cách hạn chế việc về đó. “Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn”, nếu em muốn kinh doanh thì cũng có thể kinh doanh ở tại địa phương hay những nơi có khả năng phát triển sự nghiệp nhưng gần nhà, tức là em vừa có thể theo đuổi đam mê nhưng vẫn có đủ thời gian, điều kiện để chăm lo cho gia đình.

Có lẽ do quá vội vàng khi đồng ý lấy anh ấy nên em đã không có thời gian để nhìn rõ những vấn đề mình sẽ gặp phải khi kết hôn với một người đàn ông đã từng có vợ, đấy là mối quan hệ giữa em với con riêng của chồng. “Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng” là quan điểm không phải lúc nào cũng đúng bởi “mỗi cây mối hoa mỗi nhà mỗi cảnh”. Điều em đang lo sợ về tương lai không phải là không có lý nhưng nếu như em biets cách ứng xử, yêu thương con chồng như chính con đẻ của mình. Trong khi đó, với những gì đã xảy ra trong cuộc hôn nhân trước cộng với tính cách của chồng em thì em cũng hiểu rõ việc “gương vỡ lại lành” của vợ chồng anh ấy là điều rất khó, hầu như không thể xảy ra. Còn em thì lại rất thương các cháu, rơi lệ vì sự chia lý đó và liệu rằng người đến sau có thực sự yêu thương các con như em đã làm hay không? Vậy nên hãy dùng chính sự yêu thương tận sâu trong lòng em để nuôi dưỡng các con thì khi đó dù em không có công sinh thành thì cũng có công dưỡng dục. Tôi tin rằng với tình cảm chân thành mà em đã dành cho các con thì sau này tình cảm giữa các thành viên trong gia đình sẽ luôn luôn gắn kết.

Cuộc sống là sự đa dạng muôn màu và trong sự đa dạng đó chúng ta không thể đồi hỏi cái nào cũng đẹp, cũng theo ý của mình được vì vậy không thể cái gì cũng cầu toàn được em nhé.

Thân ái!

Em chẳng còn thấy "chữ trinh" quan trọng nữa rồi...

Chào chương trình! có 1 điều mà em đang không thể hiểu nổi.

Năm lớp 9, em có quen và yêu 1 người, tuy lúc đó còn nhỏ tuổi nhưng em biết rằng tình cảm của mình thật sự nhiều. Lúc ấy, người đó có dùng tay để đưa vào chỗ ấy, có 1 lần em thấy ra chút xíu máu, vậy là em nghĩ mình đã mất trinh, tự mình cảm thấy xấu hổ,thấy lo sợ, thấy có lỗi với ba mẹ, rất rất nhiều cảm xúc tiêu cực... Đến khi chia tay, em thật sự đau khổ và sock rất nhiều,thậm chí còn năn nỉ, níu kéo vì nghĩ rằng sau này sẽ ko ai chấp nhận mình, kể từ đó, em không tự tin quen ai, không tin vào ai không tin vào tình yêu....

Mãi đến bây giờ,em 20 tuổi, gặp 1 người, anh ấy theo đuổi em rất lâu, khiến em bắt đầu xiêu lòng. Em đã chấp nhận và quen anh ấy, dù vẫn chưa thật sự tin tưởng vào tình cảm đó. Thế nhưng, hôm qua, em đã quan hệ tình dục với anh ấy và biết rằng ... mình vẫn còn trinh. Mới đầu thì có chút bất ngờ, nhưng sau đó lại không hề có bất cứ cảm giác gì hết, tâm trí rỗng tuếch, tuy cũng có chút sợ sợ rằng từ nay người yêu sẽ không trân trọng mình như ngày đầu nữa(nhưng điều đó không đáng kể). Mặc dù từ đó đến nay, em vẫn là cô gái có đôi chút cổ hủ: coi trọng gia giáo, phép tắc, không muốn ăn cơm trước kẻng...

Đôi lúc em còn nghĩ, nếu anh chia tay, em cũng sẽ chấp nhận mà không lo sợ về cái trinh tiết. Em không biết mình đangnghĩ gì, đang bị gì nữa hay là tạm thời em không có cảm xúc, hay là em không coi trọng trinh tiết???

Mong chương trình giúp em !


Em gái thân mến!

Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Tôi hiểu và chia sẻ với những âu lo, hoang mang em đang gặp lúc này trong tình yêu.

Trong trường hợp này không thể nói rằng em là một cô gái không coi trọng trinh tiết nhưng chính vì em đã tưởng mình “không còn” nên khi sự việc gần đây xảy ra mới khiến em bất ngờ và cảm thấy mông lung như vậy. Có lẽ do em đã từng có giai đoạn hoang mang, dằn vặt về trinh tiết trong quá khứ nên khi thật sự mất thì cảm xúc đó đã không còn ảnh hưởng tới em nhiều như trước, tức là cảm xúc của em đã phần nào đó “chai sạn” với việc đón nhận và đối mặt với nó.

Với quan điểm hiện nay thì “màng trinh sinh lý” không còn là điều làm nên đức hạnh của người phụ nữ nhưng không có nghĩa là được sống buông thả trước tình dục. Mất trinh tiết không có nghĩa là em đã đánh mất mọi thứ, em vẫn còn đó năng lực và nhân phẩm của mình. Vậy nên mong rằng em sẽ điều chỉnh lại hành vi của mình và tuyệt đối không được có thái độ thiếu nghiêm túc với tình dục. Hãy để tình yêu của em là đúng nghĩa tình yêu chứ không phải tình yêu là đồng nghĩa với tình dục.

Thân ái!

Có phải đèn xanh đã bật?

Xin chào trương trình, em học đại học có làm quen đc 1 cô gái, em với bạn ấy nói ch với nhau trên mạng cũng khá thân nói chuyện rất nhiều,bạn ấy nói chuyện vui tính, nhiều lúc tâm sự buồn với em về chuyện chia tay người yêu cũ, thu âm rồi gửi cho em, rồi cả chụp hình gửi cho em kèm với câu " bạn là người đầu tiên xem á" và chủ động rủ em đi xem phim nữa. em lúc nào cũng là người bắt chuyên với cô gái xong rồi nói chuyên bàn tán các kiểu khá vui, nhiều lúc đi học hay đi sinh hoạt ngoại khoá lâu lâu em để ý bạn ấy rất hay nhìn em, em quay lại nhìn sau đó bạn ấy quay sang chỗ khác. như vậy có phải bạn ấy có ý hay bật đèn xanh cho em không ạ ?


Em trai thân mến!

Cảm ơn em đã gửi câu hỏi của mình tới chương trình. Tôi hiểu và chia sẻ với tâm trạng hiện nay của bạn. Để “bắt sóng” được cảm xúc của người mình thương thật sự không đơn giản đúng không em?

Hoàn cảnh của em tương đối thuận lợi trong việc tìm hiểu và “xây dựng” tình cảm với cô ấy. Em và cô ấy không chỉ là bạn bè thân thiết trên mạng mà còn là bạn ở ngoài đời, hàng ngày có thể được gặp mặt, nói chuyện. Như vậy thì việc em có thể quan sát, cảm nhận về tình cảm cô ấy dành cho mình cũng không có trở ngại gì. Tuy nhiên tình cảm không phải là thứ có thể dễ dàng đem ra đối chiếu, nhận định mà phải cảm nhận bằng trái tim, bằng chính tình cảm của mình. Vậy nên, đôi khi lý trí quá cũng khó để giải quyết được “mật mã” của trái tim.

Qua những biểu hiện như thường xuyên nói chuyện, tâm sự, gửi hình, rủ xem phim,…thì có thể thấy tình cảm của cô ấy dành cho em là không ít và là một tín hiệu đáng mừng trong mối quan hệ này. Điều quan trọng ở đây không phải là chờ đến khi cô ấy bật đèn xanh thì em mới tiến lên. Hãy cứ chủ động, mạnh dạn hơn trong câu chuyện, chia sẻ, quan tâm cô ấy...chứ không còn đơn thuần là chỉ xem xét hành động của cô ấy như trước nữa. Có thể tâm sự với cô ấy về chuyện tình cảm của em, khéo léo lồng ghép chuyện tình cảm của mình theo kiểu nhờ cô ấy "quân sư" giúp. Qua đó em sẽ  thăm dò tình cảm của cô ấy dành cho mình ra sao ra sao.

Tôi hiểu rằng em lo sợ việc mình nhìn nhận nhầm tình cảm, khiến cả hai ngại ngùng hoặc mất đi tình bạn này nhưng tình cảm của em dành cho cô ấy vốn đã vượt lên so với tình bạn đơn thuần thì thật khó để trở về như lúc ban đầu và từ đó rất có thể sẽ nảy sinh những sự việc khiến em khó xử khi cứ phải cô gắng che giấu tình cảm của mình. Dù có vậy cũng chắc chắn là mình hiểu cô ấy, tinh tế để nhận biết tình ý nơi cô ấy để có những bước tiến xa hơn và đảm bảo thành công em nhé. Hãy tự tin hơn trong chuyện tình cảm em nhé. Mong rằng em sẽ tìm được một nửa yêu thương của mình.

Thân ái!

Nhớ quay quắt người mới dù đã kết hôn với người cũ.

Em năm nay 23 tuổi. từ lúc đi học em từng yêu một người, tình yêu đó kéo dài hơn 6 năm, đó là khoảng thời gian khiến 2 đứa quá hiểu về nhau và làm cho bạn bè ngưỡng mộ. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có trận cãi vã gọi là to nhất từ lúc yêu nhau và em đã quyết định chia tay. Nói là chia tay nhưng cậu ấy vẫn luôn quan tâm nhăn tin gọi điện, nhưng em phớt lờ.

Trong lúc đấy anh xuất hiện, anh đẹp trai phong nhã hào hoa và luôn làm em cười, dù đôi lúc vô tâm làm em rất buồn. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, bố mẹ ở quê vì không biết chúng em chia tay nên đã bàn bạc chuyện cưới xin. Vì thương mẹ, em đã đồng ý lấy người cũ và quyết định chia tay người yêu mới. Nhưng cứ mỗi lần ngồi 1 mình là em lại nhớ anh quay quắt và em biết em ko thể quên anh ấy được. Giờ em phải làm sao đây bác sĩ?



Em gái thân mến!

Cảm ơn em đã tin tưởng và gửi gắm những dòng tâm sự của mình tới chương trình. Tôi hiểu và chia sẻ với những cảm xúc trong em lúc này. Tuy nhiên, tôi cũng mong rằng em sẽ đủ tỉnh táo để nhận biết điều quý giá trong cuộc sống của mình và biết cách bảo vệ nó.

Một mối tình bền bỉ trong 6 năm, bên cạnh nhiều kỉ niệm và sự thăng trầm trong cảm xúc thì nó cũng dễ khiến cho người trong cuộc cảm thấy “nhàm chán” khi không biết làm mới tình yêu. Đồng thời lại xảy ra những mâu thuẫn khiến hai người con người vốn yêu thương nhau dần trở nên xa cách và lạc mất nhau. Trong khi đó, việc xuất hiện “chàng trai trong mơ của nhiều cô gái” chính là một luồng gió mới thổi vào thứ cảm xúc đang trở nên nhàm chán của em trong tình yêu và thật khó để em tránh được tiếng sét ái tình này. Cuối cùng thì mọi sự tươi đẹp lại đành dang dở khi em “theo chồng bỏ cuộc chơi”. Một thứ đang rất đẹp do hoàn cảnh mà bị vụt mất, đi xa tầm tay thì làm sao lại không “nhớ quay quắt” cho được.

Nhưng em định chạy theo hồi ức tốt đẹp đó đến bao lâu? Em có thực sự nhận thấy được điều gì mới là thứ quan trọng với em hiện nay không? Em không trân trọng cuộc sống thực tại của mình nên những thứ em đang đuổi bắt cũng tuột mất từ chính thực tại đó. Và nếu như em vẫn còn để tâm tư của mình nơi một người xa lạ, không còn mối liên quan nào tới em thì có lẽ điều em sẽ mất tiếp theo sẽ là gia đình của mình. Tuy rằng chồng em hiện nay không có những ưu điểm như chàng trai kia nhưng chắc chắn cậu ấy cũng có những ưu điểm của riêng mình bởi nếu không em đã không yêu cậu ấy lâu như vậy.

Tình yêu 6 năm qua nhiều biến cố và kết thúc là một cuộc hôn nhân được cha mẹ chấp thuận và có lẽ em vẫn còn yêu chồng mình rất nhiều. Vậy tại sao không vun vén cho hạnh phúc này của em? Như vậy không phải là thuận và hợp lý hơn sao? Em sống tình cảm là tốt nhưng đừng để tình cảm lấn át lý trí, nếu không cuộc sống của em sẽ khó mà bình yên.

“Nhàn cư vi bất thiện”, thay vì để cho mình thời gian rảnh để hồi tưởng ký ức và chạy theo một bóng hình chỉ còn là hư ảo thì em nên dành thời gian chăm lo cho gia đình của mình. Hãy cùng chồng em – người vẫn luôn chờ em, yêu em và hướng về em xây dựng một cuộc sống yên bình và hạnh phúc của các em.

Thân ái!

Không thể xóa bỏ ký ức về việc bạn gái "đã từng" với người cũ.

Xin chào chương trình! Em muốn được chương trình tư vấn giúp e thoát khỏi những suy nghĩ hiện tại.

Em và người yêu hiện tại quen nhau được hơn 1 năm và yêu nhau hơn 3 tháng. trước khi yêu em cô ấy đã yêu 2 người. cô ấy có nói sự thật với em là đã từng ngủ với người yêu đầu. vì người đó trong một lần đi chơi chung đã chiếm đoạt cô ấy. ngoài lần đó ra thì có thêm 3 lần nữa. còn trước khi yêu cô ấy em có từng yêu 1 người 3 năm nhưng em giữ quan điểm tôn trọng người yêu nên em cũng giữ gìn và không quan hệ tới khi chia tay. đến thời gian này em và người yêu hiện tại rất yêu nhau , cô ấy rất tốt và quan tâm em. nói với em mọi chuyện và bảo nếu em chấp nhận được thì tiếp tục còn không thì dừng lại vì cô ấy sợ sau này em mang chuyện cũ đó ra dằn vặt.

Kể từ khi cô ấy kể sự thật trong tâm trí em luôn bị ảnh hưởng vì chuyện đó. hình ảnh cô ấy đã từng ngủ với người khác luôn ám ảnh trong đầu em. Em rất yêu cô ấy và không muốn cứ mang chuyện đó ra nói vì sợ cô ấy buồn. em muốn quên đi quá khứ đó và 2 đưa tiếp tục với nhau.

Mong chương trình tư vấn giúp em !



Chào em!

Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Qua tâm sự, tôi hiểu rằng em đang rất khổ tâm và bị ám ảnh khi bạn gái em không còn trinh trắng, đặc biệt là trong hoàn cảnh em yêu rất nghiêm túc và giữ gìn cho người mình yêu.

Tôi không rõ là quan điểm của em về “trinh tiết” là như thế nào? Hoặc em đề cao nó ra sao? Tuy nhiên, những điều đó có lẽ không khiến tôi phải lo âu như những ám ảnh em đang gặp phải lúc này về “hình ảnh cô ấy đã từng ngủ với người khác”. Nếu như em có sự nhìn nhận quá nặng nề, khắt khe, ích kỷ và cổ hủ về vấn đề trinh tiết của bạn gái thì chỉ cần em có cách nhìn mới hơn, đa chiều hơn về nó thì có lẽ quan điểm, suy nghĩ của em có thể thay đổi được. Nhưng ở đây lại không như vậy bởi sự ám ảnh của em không đơn thuần xuất phát từ chữ “trinh” mà chủ yếu lại từ sự “ích kỷ” không thể chia sẻ trong tình yêu, nó cũng tương đối giống như việc em đang ghen với người cũ của cô ấy. Có lẽ nếu em sợ bạn gái mất đi màng trinh một phần thì việc phải chịu đựng sự chia sẻ tình cảm, sự chia sẻ về cảm giác ái ân trước đó là mười phần.

Bạn gái em không có lỗi với em bởi cô ấy có sự gần gũi với người kia khi chưa từng biết em là ai cũng không biết rằng sẽ chia tay người đó và sau này sẽ yêu em. Không cổ súy hay bênh vực bạn gái em nhưng việc cô ấy “trót dại” cũng không phải bắt nguồn từ 100% nơi cô ấy mà còn có nguyên nhân khách quan tác động. Vì vậy điều quan trọng bây giờ là em có thể dần dần dùng tình yêu của mình cũng như những điều đáng yêu, đáng trân trọng của bạn gái em giúp xóa dần những ám ảnh về chuyện đã qua hay không? Có lẽ em cần cho mình một thời gian để bình tâm suy nghĩ về điều thực sự quan trọng với mình, thứ gì không nên “ích kỷ” thêm nữa, tức là tự em sẽ phải giải thoát chính những cảm xúc, suy nghĩ tiêu cực đó của mình.

"Em rất yêu cô ấy và không muốn cứ mang chuyện đó ra nói vì sợ cô ấy buồn. em muốn quên đi quá khứ đó và 2 đưa tiếp tục với nhau" vậy hãy thể hiện bằng hành động, đó là quan tâm, trân trọng hơn tình cảm của cô ấy dành cho em, hãy để cô ấy biết rằng quá khứ là những điều không thể thay đổi và em sẽ cùng cô ấy viết tiếp nên những kỷ niệm đẹp ở hiện tại.

Nếu em không thể xóa bỏ được nối ám ảnh đó thì tốt nhất hãy chia tay cô ấy vì như vậy cả hai sẽ bớt đau khổ hơn, bản thân em cũng không phải tự dằn vặt mình nữa. Còn nếu như em chấp nhận cô ấy và vun vén tình yêu này thì hãy nhớ rằng điều đó phải xuất phát từ trong “tâm” em nhé.

Thân ái!

Chồng luôn lảng trách “chuyện yêu”, làm sao có con được?

Em chào các anh chị trong chương trình cửa sổ tình yêu. Em tên là Hạnh năm nay 31 tuổi. Em xin các anh chị cho em lời khuyên về cuộc sống hôn nhân của em.

Để anh chị hiểu rõ em xin nói qua về cuộc sống hôn nhân của em như sau: Em sau khi ra trường đi làm em lại tiếp tục đi học theo yêu cầu của cơ quan vì vậy việc hôn nhân của em cũng bị muộn tới 29 tuổi em mới lập gia đình. Chồng em là người cùng tỉnh chúng em được anh trai anh ấy giới thiệu, em có biết anh trai anh ấy. Sau khi tìm hiểu thời gian ngắn chúng em đã kết hôn. Anh làm trong quân đội, thời gian này đi học thêm nên sau khi cưới anh tiếp tục đi học còn em ở nhà. Lúc đầu anh cũng quan tâm tới em, vì ở xa nên vợ chồng em cũng chỉ có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại. Tuy nhiên vẫn có lúc vợ chồng em cãi nhau. Nhưng điều em buồn nhất là em không xác định được anh không yêu em hay vì lý do nào khác anh rất ngại quan hệ vợ chồng.

Anh không nói ra nhưng em cảm nhận được. Em nhiều lúc rất ức chế vì vợ chồng xa nhau có thời gian ở cạnh nhau nhưng chồng em luôn chánh. Đến bây giờ vì hay cãi nhau về vấn đề đó gây ức chế nên em cũng kìm nén cảm xúc mình xuống nên ko không còn muốn như trước. Cuộc yêu chỉ diễn ra chóng vánh. Em càng bực hơn nữa, càng ngày tình cảm anh càng nhạt anh quên các ngày quan trọng của em, hai vợ chồng em hai năm nay vẫn chưa có con, thuốc thang mọi thứ nhưng anh không muốn quan hệ thì làm sao có con được (chồng em bị tinh trùng yếu).

Mặc dù anh luôn lấy lý do bác sĩ bảo không nên yêu nhiều. Nhưng vợ chồng em một tuần hoặc cùng lắm hai tuần mới gặp nhau. Thật sự lúc này em cảm thấy rất chán. Em chỉ muốn biết a không còn tình cảm với em, anh có người khác thì em sẽ đồng ý cho anh đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng anh thề thốt và khẳng định không bao giờ làm việc có lỗi với em. Vậy em phải nghĩ sao? Hay anh nhà em có vấn đề về giới tính? Anh chị hãy cho em lời khuyên với ạ. Em xin chân thành cảm ơn và chúc các anh chị mạnh khỏe, hạnh phúc.



Em gái thân mến!

Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Tôi hiểu và chia sẻ với những âu lo, hoang mang em đang gặp lúc này trong cuộc hôn nhân của mình.

Qua tâm sự của em, thật khó để nhận biết được rằng chồng em có gặp vấn đề về giới tính hay không bởi điều này không chỉ nhìn nhận qua một vài hành động, lời nói mà có thể phân biệt được. Tuy nhiên, ngoài hai lý do mà em đã đề cập thì em có từng nghĩ đến một nguyên nhân khác xuất phát từ chính đời sống của vợ chồng em hay không? Đặc biệt là về đời sống tình dục như vấn đề tinh trùng yếu hay một số vấn đề khác liên quan đến “khả năng chinh chiến” của chồng em?

Sinh lý yếu không chỉ ảnh hưởng đến chất lượng đời sống tình dục của khổ chủ mà còn gây ra rất nhiều hệ lụy trong cuộc sống hàng ngày và có một số biểu hiện như tự ty vì mất phong độ đàn ông và ngại, lảng tránh “chuyện ấy” với vợ. Trong trường hợp của em, khi chồng em mắc chứng tinh trùng yếu thì những biểu hiện bên ngoài của cậu ấy cũng có thể được bắt nguồn từ đó. Vì vậy, ngay lúc này trước khi nghĩ đến những vấn đề khác như ngoại tình hay giới tính thì em nên quan tâm nhiều hơn tới vấn đề sinh lý của chồng.

Đối với nam giới thì khả năng tình dục là một trong những điều giúp họ chứng tỏ “bản lĩnh” của mình vì vậy khi gặp trục trặc với nó thì quả thực sẽ khiến họ gặp rất nhiều cảm xúc tiêu cực, chán nản, tự ti... Là một người vợ, em nên tìm hiểu nhiều hơn về vấn đề sinh lý yếu ở nam giới cũng như tâm lý của họ khi rơi vào hoàn cảnh như vậy và khéo léo giúp chồng khắc phục em nhé.

Thân ái!

Tuyên bố có thai với người yêu cũ trước mặt chồng và gia đình

E có một người chị gái đã có gia đình và một bé trai 3 tuổi.anh rể em rất hiền lành, yêu thương vợ con hết mực. Vậy mà chi gái e có hạnh phúc mà kg biết nắm giữ, cứ bảo là anh ấy hiền quá, không lanh lẹ được như người ta,càng ngày càng thấy chán. Khoảng 1 tháng trở về đây 2 vợ chồng cũng có hay cãi nhau nhưng rồi cũng qua, mọi chuyện cũng trở lại bình thường. Vậy mà hôm nay, khi ngồi ăn cơm với gia đình (có ba mẹ tôi và chồng chị), chi vừa khóc vừa tuyên bố một câu động trời là đã có thai nhưng không phải với chồng mà là của người yêu cũ của chi).Chị đã liên lạc và gặp lại người yêu cũ đến giờ vẫn chưa có vợ vậy mà cả nhà không ai hay biết gì.cả nhà e giờ đang rối cả lên. Nếu trách móc chị nhiều quá thì cứ sợ chi nghĩ quẩn vì giờ chị cũng đang đường cùng rồi. Còn a rể tôi thì thật đáng thương quá, còn đứa cháu e mới ba tuổi. E kg biết phải làm sao để khuyên cả.Mọi người giúp e với.Mong cho e lời khuyên sớm nhất.



Chào bạn!

Quả là một chuyện "động trời", tôi chưa từng thấy ai có thể dễ dàng có những hành động như vậy. Đúng là "ở trong chăn mới biết chăn có giận" nhưng cho dù thế nào thì tình nghĩa vợ chồng, rồi gia đình 2 bên dù sao cũng là những giá trị thiêng liêng để người ta phải hết sức cân nhắc trước khi có ý định từ bỏ nó. Mọi vấn đề đều có nguyên nhân nhưng thay đổi băng mọi  giá chưa chắc đã mang lại điều mong muốn và chúng tôi thực sự lo lắng cho hạnh phúc tương lai gia đình chị bạn.

Về tình cảm vợ chồng họ có lẽ đã nhạt nhòa nhưng tại sao cô ấy không nghĩ đến chuyện giải quyết  nó trước khi đi những bước tiếp theo? Bạn có biết cô ấy mong  muốn điều gì đằng sau hành động này không? Bạn cần nói chuyện với chị để hiểu rõ hơn mong muốn của cô ấy, có khi nào người đàn ông kia mới là lý do gây rạn nứt tình cảm với chồng? Hay tại chót có thai với nhau rồi thì làm liều như vậy để chồng và gia đình lựa chọn?

Tôi cũng không thấy bạn nói đến phản ứng của anh rể bạn, anh ý tỏ thái độ thế nào? Liệu những đổ vỡ về tình cảm này có thể làm anh ấy tiếp tục cuộc sống gia đình không? Nhìn nhận của anh ấy là rất quan trọng nếu họ còn muốn gìn giữ gia đình và có lẽ bây giờ bạn sẽ là cầu nối đề tìm được những điểm tương đồng "còn lại" giữa 2 người để cứu vớt mối quan hệ giữa họ.

Bạn hãy nói chuyện với cả 2 người để hiểu rõ bản chất mong muốn của chị gái cũng như những tổn thương của anh rể lớn đến thế nào? Còn có thể hàn gắn hạnh phúc không? Bạn trao đổi với họ những tình huống quay lại và chia tay xem họ phản ứng như thế nào. Bạn hãy cho chị gái thấy rằng nếu tìm kiếm hạnh phúc theo cách chạy theo tiếng gọi của tình yêu như thế thì đầy rẫy những rủi ro và rồi rất có thể cô ấy chẳng có gì cả sau cùng. Và tiếp theo là ý kiến của gia đình 2 bên nữa.

Hạnh phúc gia đình anh chị bạn bây giờ quá mong manh, nó chỉ có thể giữ được nếu cả 2 người còn nghĩ đến việc duy trì, khi cả 2 cùng nhận thấy đó là những sai sót nhất thời mà người ta đôi khi vẫn gặp phải trong cuộc sống. Còn khi suy nghĩ của họ đã khác xa nhau quá rồi thì có lẽ được sống với suy nghĩ của mình sẽ làm họ cảm thấy hạnh phúc hơn!

Thân ái